Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 26 : Bắt đầu tỉnh lại

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Edit: Su_ri



Tôi trải qua một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ấm áp. Đối với việc tôi có thể từ bỏ hiềm khích trong lòng, chủ động hòa nhập với gia đình, mẹ tôi có loại tâm tình gần như là cảm kích, yêu thương tôi càng thêm mãnh liệt hơn so với trước kia, đến mức tình yêu của mẹ dường như sắp nhấn chìm cả người tôi xuống.



Vào một buổi sáng bình thường nào đó, tôi vô tình gọi đồng chí Hạ Chấn Hưng một tiếng “Cha” khiến cha già kích động đến mức xíu nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống. Mẹ tôi còn khoa trương hơn, nước mắt rơi không dứt.



Hạ Tu vẫn đeo vẻ mặt lạnh nhạt vô tình, nhưng ý cười trong ánh mắt lại không thể che giấu được.



Sau cái ngày tôi kêu một tiếng “cha” kia, đồng chí Hạ Chấn Hưng thỉnh thoảng lại tìm cớ tiếp cận tôi, mà chẳng có gì để nói, chỉ là cùng tôi nói chuyện phiếm, mục đích là muốn nghe tôi gọi nhiều, nhiều hơn nữa hai tiếng cha-a-cha.



Lúc mẹ tôi phát hiện ra hiện tượng này liền cảm thấy hành động cùng địa vị tôn nghiêm của đồng chí Hạ thật không phù hợp, vì vậy, về sau, mỗi khi bố dượng tôi có ý định mon men lại gần thì mẹ tôi sẽ xuất hiện trong nháy mắt, vừa trăm căn ngàn dặn bên tai cha dượng tôi, thân là trưởng bối nhất định phải cẩn trọng, vừa đưa mắt bảo tôi, thỉnh thoảng cứ vô duyên vô cớ chủ động gọi ông một tiếng “cha”.



Trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, Hạ Tu đưa tôi trở lại thành phố D. Trước khi đi, tự nhiên tôi lại thấy vô cùng lưu luyến mái nhà này. Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, hết sờ tóc tôi lại sờ gương mặt tôi, rồi lại sờ sờ đến tai tôi, rồi đến cánh tay nhỏ bé của tôi, chưa tới ba mươi giây mà cả người tôi đã bị bà sờ mó đến mức sinh điện. Tôi nói: “Mẹ, may mà mẹ chỉ có hai tay, nếu mà nhiều hơn thì cả nhà mình phải tiếp đất để sống qua ngày mất”.



Nghe tôi nói, mẹ vui vẻ lên một chút, chỉ có điều nước mắt vẫn cứ tự nhiên rớt xuống.



Mẹ tôi vừa khóc vừa cười hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, tháng sau con có thể về nhà không?”



Tôi dở khóc dở cười trả lời: “Mẹ, tháng sau lại có ngày Quốc Khánh nữa sao? Nếu có con nhất định sẽ trở về!”



Lúc cáo biệt cùng đồng chí Hạ già, tôi nói: “Cha, con ôm cha nhé, chúng ta ôm tạm biệt nào!”.
Chắc chắn là trong lúc tôi nằm viện, đôi nam nữ này đã phát sinh chuyện mờ ám gì đó rồi.



Nhìn sư huynh đang cãi vã càng ngày càng cao hứng với Cố Thiến, tôi “xuất kỳ bất ý” (làm ra chuyện lúc người ta không đề phòng) kêu cô ấy một tiếng “sư tẩu”. Điều tôi không nghĩ tới là với tiếng gọi ‘sư tẩu” của tôi, người xấu hổ muốn sống muốn chết lại là con người cao lớn thô kệch, đồng chí Đại lão gia Triệu Hòa Bình.



Sư huynh cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, lúc này anh đang biểu diễn một cách tuyệt đối hoàn mỹ chiêu sát thủ mà cực kỳ bá đạo – đem mình trở thành đà điểu.



Cố Thiến cũng rất ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói bậy bạ gì đó, ai là “sư tẩu” của cậu! Mình với sư huynh cậu tuyệt đối là quan hệ nam nữ thuần khiết!”



Tôi nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Cố Thiến, trong lòng liền có ý muốn tàn phá cảm xúc hay ho trước mắt một chút, bèn nói: “A, là như thế này. Mình cũng cảm thấy không có gì lạ cả. Thiến Thiến, cậu là quản lý của trường, đối với trường mình, chắc chưa được biết, theo tin tức lan truyền trong trường thì có không ít các nữ giáo viên xinh đẹp cùng nữ sinh trẻ tuổi đã đem tuổi trẻ cùng toàn bộ tâm huyết và tinh lực dốc sức cùng thầy giáo Triệu tiến triển lên trên mức quan hệ nam nữ thuần khiết rồi. Như vậy thêm một người nữa thì cũng chẳng có gì lạ”.



Tôi vừa nói xong, biểu tình của hai người liền thay đổi nhanh đến độ chóng mặt. Sư huynh dường như vừa muốn giải thích gì đó với tôi, vừa muốn giải thích gì đó với Cố Thiến, nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ ra lời nào để nói cho nên chân tay luống cuống. Mà Cố Thiến thì rõ ràng là đang mím môi, phồng mang trợn mắt.



Tôi hiểu rõ Cố Thiến, đang thản nhiên đếm ngược ở trong lòng, khẽ đếm 5- 4- 3- 2, chưa đếm xong tiếng cuối cùng thì Cố Thiến đã không để cho tôi thất vọng chút nào, dữ dội rống lên với sư huynh: “Triệu Hòa Bình, anh nói rõ chuyện này cho em! Trước đây anh nói anh chỉ thầm mến một cô, đến khi thổ lộ còn bị cô ta bĩu môi cự tuyệt, không phải anh đã nói trừ người đó ra anh không có người nào khác nữa hay sao?”



Tôi rõ ràng nhìn thấy đồng chí Triệu Hòa Bình có vẻ mặt khổ sở, trong chốc lát mồ hôi rơi như mưa mùa hạ.



Cố Thiến cùng với sư huynh, đôi này trong tiểu thuyết gọi là trường tương tư thủ, oan gia ngõ hẹp.



Mà tôi cùng với Đỗ Thăng chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi.