Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 37 : Gallery (Cửa hàng/Phòng bán Tranh)

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Đến Newyork đã hai tuần lễ, thừa dịp chủ nhật không có lớp, tôi một mình đi dạo quanh các con đường lớn.



Tô gần đây quen biết một chàng mà theo cô nàng nói là rất đẹp trai, hai người mấy ngày nay đều rất nồng nàn, sau khi tan học Tô thường đi rất khuya mới về. Ngày hôm qua Tô nói với tôi là vào chủ nhật này, trai đẹp muốn tới chỗ ở của chúng tôi để tăng thêm hiểu biết giữa hai người, tôi liền hỏi Tô: "Buổi tối đó có cần tớ đi lang thang ngoài phố lâu hơn một chút để cho cậu hưởng thụ một tối dạt dào ý xuân?"



Tô vội vàng nói không cần không cần, tôi nói nha đầu cuối cùng cậu còn có lương tâm không đến nỗi đến trọng sắc khinh bạn. Tô nói: "Cũng không phải như thế, An cậu chớ hiểu lầm, tớ muốn nói với cậu là...buổi tối cậu không cần đi lang thang làm gì... chỉ cần sáng chủ nhật cậu ra ngoài sớm là được rồi, tớ và John thường thích.. ách, cái đó...vào buổi sáng!"



Tôi không nói hai lời liền tông cửa xông ra ngoài. Nếu không một lát sau tôi nhất định bị cô nàng làm cho đầu óc choáng váng.



Tôi đi một mình trên con đường xạ lạ, nhìn người đi đường qua lại, tôi không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết tôi, ở chỗ này, tôi có thể hoàn toàn buông lỏng chính mình.



Vừa lúc tôi đi tới phía ngoài một “Gallery”, tôi bị thu hút bởi cánh cửa có hình chiếc lá liễu nhạt màu hấp dẫn, tâm huyết dâng trào liền đẩy cửa bước vào.



Nơi này hình như đang có triển lãm tranh, bức tranh nào cũng đều được cùng một người ký tên, tôi nhìn kỹ, ngạc nhiên phát hiện, kế bên chữ ký tên tiếng anh là Sum thì vẫn thấy rõ ràng cái dấu đóng tên tiếng Hoa: Âu Tề.



Tôi dừng bước trước bức tranh có tên “Hoài Niệm”, trong tranh vẽ một cô gái tóc dài mặc quần trắng đang nhìn về phía xa trong một buổi chiều, ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu vào giống như một làn sương mù bao quanh người cô gái thoáng ẩn thoáng hiện, làm cho cô ấy trở nên thoát tục như tiên, thuần mỹ, thánh khiết, làm cho người xem kinh ngạc



Tôi nhìn hình người trong bức tranh, cô gái có dáng hình của người châu Á, trong lòng tôi có một cảm giác quen thuộc nhưng lại không giải thích được.



Tôi đứng nhìn bức tranh thật lâu không cách nào rời chân đi được, không thể nói tại sao, sắc thái tình cảm trong bức tranh này làm cho trong lòng tôi có chút gì đó chua xót.


Hạ Tu nói: "Phẩm phẩm, nghe lời anh nói, cách Đỗ Thăng cùng người liên quan tới Đỗ Thăng xa một chút. Đỗ Thăng ở Mĩ có một bằng hữu, người đó là một hoạ sĩ, tên là Âu Tề, Phẩm Phẩm em nhớ, nếu như sau này có nghe hoặc thấy người này thì phải cách xa ra, càng xa càng tốt đó nha!"



Tôi có chút giật mình trợn to hai mắt, nghe Hạ Tu dặn dò nâng mí mắt nhìn về hướng Âu Tề, lúc này anh ta đang nhìn bức tranh với vẻ mặt thương cảm. Tôi nuốt ngụm nước miếng, sau đó thận trọng hỏi lại Hạ Tu: "Anh, cái đó, tại sao lại phải làm như vậy?"



Hạ Tu nói với một giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: "Phẩm phẩm, nghe lời! Trước mắt đừng hỏi tới tại sao, cứ theo lời anh nói mà làm! Nhớ đừng nhắc tới những lời anh nói lúc này cùng bất luận người nào! Cho dù là cha mẹ cũng không nên nói, biết không!"



Trong nhất thời, đầu óc tôi còn chưa có chuyển hoá xong, chỉ có thể ngơ ngác đáp ứng trước. Cho đến khi tôi cùng Hạ Tu cúp điện thoại, cả người tôi vẫn còn chìm nghỉm trong đại dương đầy dấu chấm hỏi chưa nổi lên được.



Âu Tề xoay đầu lại, khi anh nhìn thấy gương mặt vẫn còn đần ra của tôi liền buồn cười nói:"An? Linh hồn có còn trong thân thể không? Không có thì hồn ở đâu xin  trở về!"



Tôi dùng sức nâng cơ mặt lên, cố gắng nặng ra một nụ cười cứng ngắc nói: "Ngại quá Âu Tề, tôi có việc phải đi rồi, lần sau có cơ hội sẽ cùng anh uống cà phê."



Từ trong phòng tranh của Âu Tề đi ra, đứng trên con đường xa lạ, nhìn người trên đường qua lại, mặc dù trên đỉnh đầu mặt trời toả ra tia nắng ấm áp, nhưng tôi không cảm thấy một chút ấm áp nào. 



Tôi cảm thấy vừa rồi có gì đó không đúng lắm.



Chợt một đạo linh quang ở trong đầu tôi lóe lên, cuối cùng tôi đã hiểu đến tột cùng thứ làm cho tôi cảm thấy không bình thường là gì!



Người con gái Âu Tề vẽ trong bức tranh kia, cô gái tóc dài quần trắng cho tôi một cảm giác quen thuộc, bởi vì, cô ấy rõ ràng chính là, Hứa Linh!