Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 4 : Thất thân

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Edit: Lệ Phong



Warning: 16+



Để không cho người trong trường nghĩ rằng tôi là người tham tiền, chuyên bám trai giàu, tôi dứt khoát từ chối ý muốn đưa tôi về trường của Đỗ đại soái ca. Đỗ Thăng nửa cưỡng ép muốn biết số điện thoại của tôi, tôi bất đắc dĩ đọc ra dãy số, rồi tươi cười nói với Đỗ đại soái ca:



“Đỗ tổng ngàn vạn lần không nên quá lưu tâm đến dãy số này, không chừng ngày nào đó khi ngài nhấn dãy số đó thì nó đã ở trạng thái tắt máy vĩnh viễn đấy. Đỗ tổng không biết đó thôi, bản lĩnh vứt điện thoại của tôi so với bản lĩnh mặt dày còn lợi hại hơn nhiều.”



Đỗ Thăng bị tôi nói đến thất điên bát đảo (lộn xộn lung tung), anh ta cau mày nói với tôi: “Cô bé, em có phải là rất sợ tôi thích em ít đi không? Em đang cố gắng cho tôi một chút ký ức tốt đẹp về em sao?”



Tôi lấy trong túi áo ra ba mươi lăm tệ bỏ vào tay Đỗ Thăng, nói: “Để anh có thể có một chút ký ức đẹp, tôi quyết định đã nói là làm, Đỗ tổng, đây là chi phí ngày hôm qua tôi trả lại cho anh. Đỗ tổng, anh phải biết, đây chính là bằng chứng chúng ta trước cổng trường học đã trao đổi xong.”



Đỗ Thăng không nói hai lời, im lặng mà đẩy tôi xuống xe, kéo cửa sổ xe xuống rồi ném tờ nhân dân tệ của tôi ra, sau đó đóng cửa sổ, khởi động xe từ từ đi.



Tôi vui mừng nhặt lên, quay lại nhìn cái xe màu đen xa hoa đang dần xa mà hét lên: “Đỗ tổng, số tiền này là anh cho tôi để trả tiền xe sao? Cảm ơn nha! Anh thật là một người rất rất rất tốt…!”



Tôi đứng nhìn cái xe màu đen to lớn kia đi càng lúc càng xa.



***



Từ sau khi ở trong tiệm ăn, Đỗ Thăng liền giống như trúng tà. Đường đường là một người đàn ông IT đáng giá bạc vạn lại tính toán chi li những chuyện nhỏ bé với tôi, anh nói tôi làm dơ âu phục sang trọng đắt tiền của anh. Anh liền bám theo tôi để bắt đền.



Một ví dụ nhé. Trong một buổi sáng thứ bảy tốt lành, tôi quyết định “cúp” tiết học tự chọn, mục đích hi sinh chẳng qua là do cái sự lười chảy thây thèm ngủ của tôi thôi. Kết quả, điện thoại từ yêu nghiệt Đỗ Thăng lại giống như bùa chú nguyền rủa, cứ kêu không ngừng. Lúc đó tôi thật hi vọng cái điện thoại của tôi nó biến đi đâu luôn cho rồi.



Đỗ soái ca nói, khí trời tốt, nên đi leo núi. Tôi cầu xin, tôi nói tôi không đi có được không? Kết quả anh nói một câu: “Lúc đầu tôi cũng không nghĩ gọi em đi leo núi, gọi em tới là để đưa cho tôi cái ba lô thôi.”



Tôi đành nuốt nước mắt vào trong, trên khuôn mặt cố gượng ra nụ cười.




Tôi bỗng nhiên cảm thấy trước ngực buông lỏng, nội y đã bị Đỗ Thăng nhanh chóng lột ra! Sau đó tôi cảm thấy một đôi tay ấm áp ôm trọn lấy ngực tôi, rồi lại không ngừng nhẹ nhàng vân vê nhào nặn. Trong lúc anh đang mải mê “làm việc” thì tôi cảm thấy bụng dưới nóng lên, giống như trong cơ thể chảy ra cái gì đó!



Tôi hoàn toàn chỉ còn lại mê loạn! Toàn thân đều run rẩy. Mọi lời lẽ của tôi đều bị Đỗ Thăng cắn mút hết, thân thể lại bị đôi tay như mang theo ma lực của anh thỏa thích âu yếm. Tôi cảm nhận được cơ thể tôi giờ phút này có cảm giác thoải mái vui thích nói không nên lời. Tận sâu trong đáy lòng có chút phóng đãng, không hy vọng Đỗ Thăng dừng lại!



Khi tôi từ trong mê loạn thoáng tìm được một chút lý trí, tôi phát hiện y phục toàn thân đã bị Đỗ Thăng cởi ra hết, chỉ còn lại cái quần nhỏ! Mà một tay Đỗ Thăng lúc này đang hướng vào bên trong quần nhỏ của tôi dò xét!



Tôi nhanh chóng giãy dụa, dùng hai tay kéo bàn tay tội ác của anh ra, không cho nó tiếp tục làm bừa. Tôi đã bị cảm giác khoan khoái xa lạ kia bức bách đến thở dốc, “ưm” một tiếng khẩn cầu Đỗ Thăng: “Anh đừng như vậy mà, nghiên cứu sinh cũng là học sinh mà! Không thể…”



Đỗ Thăng cực kì dịu dàng nhìn tôi, dùng giọng nói mị hoặc lòng người mà thôi miên tôi: “Cô bé ngốc, nghiên cứu “sinh” cũng là học “sinh”. Không học “làm” trước, làm sao có thể “sinh” đây, em thấy có phải không?”



Tôi bị anh ôm ấp quấy nhiễu đến mơ hồ choáng váng, trong lúc đang do dự, cảm thấy hạ thân bỗng nhiên mát lạnh. anh cuối cùng đã lột quần nhỏ của tôi ra!



Đỗ Thăng ôn nhu tách hai chân tôi ra, nhìn vào cặp mắt mê loạn vô định của tôi, chiều chuộng nói: “Cô bé, để anh vào có được không? Đừng sợ, chỉ đau chút thôi, một lát sẽ qua, sau đó sẽ rất thoải mái. Cô bé, cho anh vào đi, được không?”



Thử hỏi, làm gì có người phụ nữ nào chịu được sự dụ dỗ của cực phẩm yêu nghiệt soái ca này? Dù sao đi nữa, tôi cũng không chịu được. Đối mặt với soái ca đầy mê hoặc này, tôi rốt cuộc ngoan ngoãn quyết tâm quên đi việc tôi là học sinh, nhắm hai mắt lại e thẹn gật đầu.



Ngay sau đó, tôi liền cảm thấy hạ thân rất đau, anh ta đã vào được! Tôi đau đến nỗi nhịn không được mà hừ nhẹ, Đỗ Thăng nghe được tiếng rên rỉ của tôi liền ngừng lại động tác cố xâm nhập vào bên trong của anh, chờ tôi chậm rãi thích ứng với sự xâm nhập.



Sau một thoáng chờ đợi tôi từ từ thích ứng, anh liền bắt đầu dùng sức tiến vào, sau đó rút ra, sau đó lại dùng lực tiến vào rồi lại rút ra, nhiều lần nhiều lần…



Trong lúc nhiều lần anh tiến vào rút ra, tôi nhịn không được cúi đầu rên rỉ, lại bị anh ôm chặt, bên tai nghe tiếng gầm nhẹ tràn đầy khoái cảm của anh, thân thể tại nơi anh ra vào cùng vươn lên đỉnh cao rực rỡ.



Sau khi tất cả chấm dứt, tôi ngoại trừ nhắm mắt lại ngủ thì không muốn làm gì nữa hết. Trong lúc sắp mất đi ý thức, tôi dường như nghe Đỗ Thăng nhẹ nhàng nói bên tai: “Hãy ngủ một giấc thật ngoan, cô bé ngốc!”



Tôi đang định nói với anh, tôi không phải cô bé ngốc! Chỉ là, tôi còn chưa kịp nói thì cả người đã đi vào giấc ngủ thật sâu.