Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!
Chương 57 : Rời Đi
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Đỗ Thăng thổi mạnh lỗ mũi của tôi nói: "Tới đột kích kiểm tra xem em có lén giấu Nhị Gia hay không!"
Tôi tựa đầu vào ngực anh ấy, lẩm bẩm nói: "Không có đâu, em chỉ muốn một mình anh thôi!"
Đỗ Thăng nắm chặt tay tôi, giọng nói mang đậm nồng tình nói với tôi: "Nhỏ yêu tinh này, thật biết lấy lòng người! Em làm cho lòng Đỗ ca ca tê dại rồi đây!"
Tôi ngẩng đầu lên, ôm hông của anh ấy, cho anh ấy một nụ cười ngọt như mật; Đỗ Thăng cúi đầu, ôm lấy cả người tôi, cũng cười thật tươi.
Thời điểm chúng tôi đang cùng nhau tình nồng ý mật, đột nhiên cảm thấy có ánh đèn flash bạc sáng lên, tôi cùng Đỗ Thăng quay đầu nhìn sang, thì ra là Lý Thích Phong, anh ta vừa chụp hình chúng tôi.
Sau chuyện tối hôm qua, khi gặp lại anh ta, nhịp tim tôi bắt đầu có chút rối loạn. Tôi cố gắng để cho bộ dạng của mình thật bình thường, tức giận mắng Lý Thích Phong: "Anh làm gì thế, sao lại học theo đám chó săn vậy, ban ngày ban mặt dám trắng trợn chụp hình chúng tôi, tôi nhéo anh đó!"
Bộ mặt Lý Thích Phong cười tươi như hoa nở nói với tôi: "Nghê Nghê đừng để ý, vừa rồi hai người đứng chung với nhau, dáng vẻ thật sự rất đẹp, giống như trong tranh vậy, tôi không nhịn nổi nên bấm máy. Nghê Nghê, đây là lần đầu tiên từ đáy lòng tôi cảm thấy, em rất đẹp! Chỉ có em là cô gái tinh khiết như vậy, đứng trước mặt Đỗ Thăng, thì không thua kém chút nào!"
Tôi nghe xong những lời này tứ chi cảm thấy không thoải mái, tôi buông lỏng cảnh giác, cười cong mắt hỏi anh ta: "Hình lúc nào thì rửa? Nếu đẹp thì rửa cho tôi 50 tấm, à không 100 tấm chứ, tôi muốn đem dán ở trong nhà, dán khắp tường luôn."
Đỗ Thăng dở khóc dở cười dùng sức nhéo ngay hông của tôi, tôi xoay đầu về phía Đỗ Thăng, anh ấy nhướn mày, khuôn mặt mất hứng hỏi tôi: "Nghê Nghê?"
Tôi phát giác anh ấy khó chịu, vội vàng quay đầu hướng Lý Thích Phong gọi lớn: "Đồ heo! Về sau đừng đem cái tên Nghê Nghê ra gọi trước mặt người đàn ông của tôi, để cho anh ấy nghe nhiều không tốt!"
Vừa nói xong, tôi cảm thấy tay Đỗ Thăng càng tăng thêm lực, tôi lại quay đầu nhìn về phía anh ấy thì thấy thái độ hung ác của anh ấy. Tôi vội vàng quay đầu lại nói với Lý Đào Hoa: "Lý Thích Phong, tên Trung văn của tôi là Nhậm Phẩm, tên tiếng Anh gọi là Ann, anh nên chọn một, về sau không được gọi tôi là Nghê Nghê, chồng tôi không thích nghe đâu biết không!"
Lời của tôi vừa nói xong thì sắc mặt của Đỗ Thăng cũng hòa hoãn xuống. Đỗ Thăng quay đầu nhìn Lý Thích Phong hỏi: "Lý tiên sinh, tìm Tô hả?"
Lý Thích Phong gật gật đầu nói: "Đúng vậy, Tô gọi tôi đến, còn kêu tôi mang theo máy chụp hình, nên tôi liền đến."
Lòng tôi sinh ra nghi ngờ, tôi hỏi Lý Thích Phong: "Tô vô duyên vô cớ kêu anh mang máy chụp hình đến làm gì?"
Lý Thích Phong nói: "Không biết, cô ấy kêu tôi tới thì tôi tới chứ sao. Đúng rồi, thấy Tô đâu không?"
Trong đầu tôi có một chút loạn, lắc đầu một cái rồi lại gật đầu một cái nói: "Không nhìn thấy. A không phải, cô ấy Tô về nhà trọ trước rồi."
Tô nhìn tôi muốn nói nhưng lại thôi, sau đó từ trên người lấy ra một cái kim cài áo nói: "Ann, cái kim cài áo này, là của ba mình năm đó tặng cho mẹ của mình, nay tặng nó lại cho cậu, cậu hãy nhận lấy có được không?"
Tôi căn bản là muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến biểu tình khẩn cầu của Tô, liền mềm lòng, nhận lấy kim cài áo.
Lo lắng trên mặt Tô đã phai đi rất nhiều, tôi nghĩ rằng cô ấy tặng cho tôi cái kim cài áo này, ý của cô ấy nhất định là muốn tôi xem cô ấy như người bạn tốt mà đừng bao giờ quên cô ấy.
Đương nhiên tôi luôn coi cô ấy là người bạn tốt nhất, nhưng với điều kiện là không được làm tổn thương nhau, nếu không, thật sự là tôi không biết mình còn có thể đối xử với cô ấy giống như trước kia hay không.
Tôi vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nghĩ đến một chuyện, sau đó tôi ngẩng đầu lên cố gắng làm như không chú ý đến dáng vẻ của Tô: "Tô, cậu cần máy chụp hình à, mình có một cái máy chụp hình rất tốt, nếu cậu muốn dùng thì mình có thể cho cậu mượn."
Tô nhíu mày nghi ngờ nói: "Máy chụp hình? Mình có máy chụp hình rồi, tại sao đột nhiên lại muốn cho mình mượn máy chụp hình vậy?"
Trong lòng tôi run lên một cái, trực giác mách bảo có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra!
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: "Không có gì. Lần trước nghe Lý Thích Phong nói cậu không có máy chụp hình."
Tô nói: "Sao lại như vậy chứ, mình có mà."
Tôi hỏi Tô: "Lý Thích Phong và cậu, rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào?"
Tô nói: "Ann, chúng tôi thực sự là bạn bè trai gái."
Tôi lại hỏi Tô gần đây có thấy Lý Thích Phong không, Tô đánh trống lãng đáp: "Ann, rốt cuộc cậu muốn đi đâu vậy? Cậu không đi có được hay không?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Tôi xách theo hành lý đi ra cửa, Tô gọi tôi một tiếng. Tôi quay đầu lại, mặt Tô rầu rĩ nói: "Ann, nhớ cận thận!"
Tôi cười cười, nói với Tô: "Cậu cũng vậy nhé!”
_________________