Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 65 : Đồng quy vu tận?

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Convert: ngocquynh520



Edit: Heidi



Thì ra là anh ta và Hứa Linh là hai anh em ruột. Hứa Linh tên thật là Âu Linh, họ Hứa, là họ của cha nuôi cô ấy. Âu Tề nói, khi anh ta còn bé, thân thể luôn không tốt, mà ở quê anh ta có mấy ông già mê tín, nói đó là bởi vì Hứa Linh có dáng dấp quá xinh đẹp nên đưa tới những thứ không sạch sẽ như bị ma quỷ ám. Vì vậy cha mẹ của Âu Tề và Hứa Linh quyết định, đem Hứa Linh đưa cho bà con xa nuôi.



Lúc Hứa Linh mười ba tuổi, tên anh họ của nhà họ hàng cô ấy nổi lên tư tưởng xấu xa với cô ấy, thừa dịp cô ấy ngủ muốn ức hiếp cô ấy. Hứa Linh liều mạng phản kháng không để cho tên anh họ đó được như ý. Chỉ là, thời điểm cô ấy giãy giụa chống đối, lại làm tên anh họ bị thương. Mẹ nuôi của Hứa Linh sau khi chứng kiến cảnh con trai mình bị thương trên đầu, giận điên lên. Bà ta nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Linh, nghĩ đến không chỉ có con trai mình, ngay cả ông chồng của bà ta, bình thường ánh mắt nhìn về phía Hứa Linh cũng có chút ám muội, cũng hơi có chút ham muốn dục vọng, nghĩ tới đây mẹ nuôi của Hứa Linh cũng không thể tiếp tục chứa chấp nữa, bà ta đuổi Hứa Linh ra khỏi nhà. Hứa Linh biết nhà mình ở đâu, lúc bình thường nghe ba mẹ muôi bàn tán về chuyện của nhà cha mẹ ruột mình thì rất lắng nghe rồi ghi nhớ lại. Nhưng mặc dù Hứa Linh biết nhà mình ở đâu, cô ấy cũng không thể quay về. Bởi vì, lúc cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà, trên người một cắc cũng không có. Nhà của cô ấy, phải ngồi hơn mười tiếng xe lửa mới tới, mà cô ấy, mua không nổi tấm vé xe lửa để về nhà.



Sau đó, Hứa Linh chỉ mới mười ba tuổi, vì tiếp tục sinh tồn, bất đắc dĩ phải đi theo một đám ăn mày, mỗi ngày phải đi xin chút cơm chút tiền sống qua ngày. Hứa Linh cứ như vậy dựa vào ngày ngày quỳ gối ăn xin người đi đường, rốt cuộc hai tháng sau, đã kiếm đủ tiền mua vé xe trở về nhà. Sau khi lặn lội đường xa hơn mười tiếng ngồi trên xe lửa, Hứa Linh đã trở lại nhà của mình. Trong nhà này có cha mẹ ruột của cô ấy, bọn họ sinh ra cô ấy, nhưng không có nuôi cô ấy. Nhưng trong lòng cô luôn hoài niệm nhớ nhung ngôi nhà xa lạ này, còn có cha mẹ và anh trai xa lạ của cô ấy.



Âu Tề nói, năm đó khi anh ta mười lăm tuổi, thời điểm Hứa Linh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, cả người anh ta sợ ngây ra! Anh ta biết mình có một em gái, nhưng cha mẹ nói cho anh ta biết rằng, em gái của mình được một nhà có tiền nhìn trúng, nhận làm con nuôi rồi, được sống những ngày tốt đẹp. Dù thế nào anh ta cũng không nghĩ ra, ở trấn nhỏ này, nơi trọng nam khinh nữ, lời nói cha mẹ mình chỉ là lừa gạt mình, bọn họ đem con gái ruột của chính mình cho đi! Âu Tề nhìn thấy cô em gái gầy đến đáng thương, trong lòng đau đớn như bị cát đá nghiền nát vậy! Anh ta đem Hứa Linh dẫn vào nhà, không cho cha mẹ đưa cô ấy đi, nấu nước tắm cho cô ấy, lấy quần áo sạch sẽ cho cô ấy, nhường phòng cho cô ấy, để cho cô ấy có thể sống cuộc sống có người thân bên cạnh.
Tôi nghĩ, Hứa Linh chính là vì điều này nên mới cố ý để cho tôi biết, cô ấy không bị điên. Hứa Linh đã không còn khóc thút thít nữa, cả người ngơ ngác, giống như không có linh hồn vậy, bộ dạng này của cô ấy rất si ngốc, làm cho người ta nhìn vào liền sinh ra cảm giác thương tiếc đến không nhịn được muốn rớt nước mắt. Cô ấy còn trẻ như vậy, nhưng từ khi sinh ra đến nay lại đáng thương như vậy!



Âu Tề ôn tồn hôn lên gò má tái nhợt của Hứa Linh, sau đó nói: "Ngày hôm qua, tổ chức sợ hai người chúng tôi làm hư chuyện, rốt cuộc nói cho chúng tôi biết, con của chúng tôi, đã đi rồi. Con đi rồi cũng tốt, như vậy đứa bé mới có thể ít chịu khổ một chút, mấy năm nay, tôi và Linh đã vì con mà dằn vặt, chính cục cưng của chúng tôi chẳng phải cũng luôn đau khổ không dứt và đấu tranh dằn vặt sao? Cục cưng đi rồi, tôi cùng Linh không phải rốt cuộc cũng được tự do sao! Chỉ là, chúng tôi phải đem thi thể của con chúng tôi trở về, khi đứa bé còn sống chúng tôi không thể ở bên cạnh nó, đứa bé đã chết rồi, chúng tôi không thể bỏ mặc đứa bé! Cho nên, Đỗ Thăng, hôm nay cậu nhất định phải đưa chương trính đó giao cho tôi! Chỉ có như vậy, tôi mới có thể đem đứa bé về nhà!"



Đỗ Thăng hơi dùng một chút ôm cánh tay tôi. Đỗ Thăng không có bất kỳ tình cảm nào phập phồng hỏi Âu Tề: "Nếu như mà tôi nói không giao thì sao, sẽ như thế nào? Đồng quy vu tận (liều chết cùng nhau)?"



Âu Tề treo ra nụ cười không hồn, trả lời bình thản: "Đúng, đồng quy vu tận."



_________________