Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 71 : Ngoại truyện hạnh phúc !

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Con trai tôi – Nhị Bảo năm nay đã 5 tuổi, tôi không trị được bé. Quá tinh. Cha bé cũng không trị được bé. Mặc dù bé không ‘thành tinh’ bằng cha bé, nhưng so với cha mình thì Nhị Bảo biết khóc hơn. Mỗi khi cha cậu bé muốn xử lý cậu bé, nó sẽ khóc, ngồi trên đất khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Tự tôi cũng sẽ khóc, tôi biết rõ cái kia là nó cố ý già mồm khóc thôi, cho nên tôi không để ý tới bé, cũng không đau lòng. Nhưng cha của bé thì làm không được. Người cha vô dụng của bé, nhìn thấy con mình khóc lên, thì lập tức từ tình trạng đội trời đạp đất  biến thành tình trạng nằm sấp nằm rạp xuống đất, sau đó tìm mọi cách dỗ dành tên nhóc khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum kia.



Tôi có lúc không chịu nổi, trở về phòng sau đó hỏi riêng cha của bé: anh có thể có chút uy nghiêm của người làm cha không hả!



Cha của con trai tôi, chồng tôi, cũng chính là nhân sĩ Đỗ Thăng người đàn ông có danh vọng trong xã hội, rất nghiêm túc trả lời tôi nói: Nếu em sinh ra một đứa ngốc hơn một chút, anh sẽ thảm như ngày hôm nay sao!



Tôi nói: Cái người chiếm được tiện nghi này lại còn ra vẻ.



Người chồng đáng xấu hổ của tôi nói: Vợ à, nghe anh nói hết đã. Còn có nửa câu đấy. Nếu em sinh ra một đứa bé ngốc hơn một chút, anh sẽ thảm giống như hôm nay sao! Oán thì oán, cha của bé là anh đây có gen giống nòi quá ưu việt, bị gen ngu ngốc của mẹ bé hòa hợp vào mà vẫn có thể thành ra như vậy.



Tôi khinh thường liếc Đỗ Thăng nói: Em không lắm điều nói với anh cái đạo lý vô lý đó. Em là người phụ nữ vòm ngực rộng mở. Em không nói hươu nói vượn cùng với anh, ảnh hưởng tới khí chất quý phụ của em.



Đỗ Thăng liền nở nụ cười thèm nhỏ dãi tiến đến bên cạnh tôi, kéo tôi vào trong ngực, bàn tay mon men theo áo bắt đầu thăm dò vào trong, sau đó vừa sờ loạn vừa ti tiện nói với tôi: "Anh xem xem, anh xem một chút nào, có thật là em có “ vòm ngực rộng mở” hay không! Uhm! Cái vấn đề này là một vấn đề nghiêm túc, vợ yêu ơi anh phải cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ một chút!"




Đỗ Thăng nổi giận, đối với lời nói càn nhưng thật của Nhị Bảo cả giận nói: "Câm miệng! Không phải đã nói chuyện này là bí mật của hai ta sao! Nước miếng đó không phải con cho sao!" Tôi đổ mồ hôi chết mất thôi! Một đôi phụ tử như vậy, thật là cực phẩm nhân gian a! Tôi tiếp tục hỏi Nhị Bảo: "Bảo bối, con ăn mặc mê người như vậy, muốn làm gì a?". Cặp mắt Nhị Bảo lộ ra những tia lửa nhỏ vô cùng hạnh phúc nói với tôi: "Con muốn hẹn hò cùng bạn gái.”



Tôi ngạc nhiên hỏi: "Bạn gái của con là ai vậy? Hai người các con đi sẽ đâu? Lúc nào thì hẹn vậy?"



Người bạn nhỏ Nhị Bảo nghiêm túc phụ trách trả lời từng câu hỏi của tôi: "Bạn gái của con là Tiếu Ngôn Ngôn. Chúng con muốn đi KFC. Mới vừa rồi con gọi điện thoại tới nhà bạn ấy, bạn ấy nói ba mẹ bạn ấy muốn dẫn bạn ấy đi ăn KFC!". Tôi choáng! Tôi tiếp tục hỏi Nhị Bảo: "Là con muốn giống như người cũng để cho ba mẹ dẫn con đi KFC chứ gì? Con trai, đây không phải là hẹn hò, cái này gọi là thầm mến con gái nhà người ta!"



Nhị Bảo sốt ruột, thúc giục tôi nói: "Mẹ, mẹ mau biến Nhị Bảo thành Tiểu Thủy Tinh bảo bối mê người đi! Con muốn đi tìm Ngôn Ngôn chơi! Con thầm mến bạn ấy!". Tôi té! Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Thăng, anh ấy cũng muốn té a! Tôi lại nhìn con trai, tôi hỏi bé: "Bạn gái của con có gì tốt, con thích bạn ấy như vậy sao?" Con trai tôi bộ mặt hạnh phúc vui vẻ mà nói: "Bạn ấy ngây ngốc ngơ ngác, rất thú vị, rất vui, rất đáng yêu! Chẳng qua là ông anh vợ, luôn không để cho con và bạn ấy chơi đùa cùng nhau". Choáng! Con tôi còn biết cái gì là anh vợ! Đỗ Thăng hỏi con trai: "Anh vợ của con? Là người nào?". Con trai chúng tôi dùng biểu tình nhìn kẻ ngốc nghếch là cha mình nói: "Làm sao ba lại ngốc như vậy a, anh vợ chính là anh trai của Ngôn Ngôn a!"



Giỏi! Nói rất hay! Sao lại ngốc như vậy chứ! Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Thăng, khoái trá quyết định, biến con trai thành tiểu Thủy Tinh bảo bối mê người, sau đó dẫn bé đi gặp thông gia trong truyền thuyết kia!



--- ------ Hết trọn bộ --- ------