Đừng Sợ, Có Anh Đây

Chương 57 : Bỏ vào rừng sâu

Ngày đăng: 11:11 30/04/20


Lúc này, tài xế và trợ tá của cô mới mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân vẫn chưa bị gì cả. Lại nhìn sang người bên cạnh, trợ tá hỏi:"Phu nhân, không phải cô đã bị bọn người kia bắt đi rồi sao?".



Cô gái ngồi bên cạnh có gương mặt gần như giống Song Thuần hoàn toàn. Một chút cũng không thấy được điểm nào khác biệt.



"Bọn họ nói với tôi là bắt nhầm người bên thả tôi đi, tôi đợi hai người tỉnh dậy rồi mới đi".



Tài xế:"Vậy phu nhân có muốn đến công ty để tìm chủ tịch nữa hay không?"



"Không cần đâu, tôi thấy mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi một chút"



Tài xế nghe theo, lái xe quay đầu trở về nhà. Trên đường về cô gái kia chẳng nói một câu gương mặt hầm hầm lạnh lùng, dường như có cảm giác thét lạnh làm sao?



Trợ tá quay sang hỏi:"Phu nhân, nếu như cô thấy có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi, để tránh ảnh hưởng đến thai nhi".
Song Thuần ơi là Song Thuần, rồi chồng cô sẽ là vậy phẩm của tôi.



Cảm ơn cô đã biến mất..



"Song Thuần, em ở nhà có ngoan không? "..



Song Tích nhìn anh khẽ mỉm cười:"Em rất ngoan, con cũng ngoan nữa, không tin anh đến sờ thử xem, con không hề trêu phá em*.



Sở Ngôn Hàm gật đầu, vừatháo cà vạt vừa đến gần Song Tích, định cho vào trán cô ta một nụ hôn nhưng hành động kia chợt dừng lại.



Tại sao anh cảm giác được đây không giống vợ anh.



Anh không có một chút cảm giác thân thuộc nào.



Hay là do anh suy nghĩ quá nhiều, trên đời này chỉ có một Song Thuần, đâu thể có thêm người nào khác. Chắc có lẽ do công việc nhiều quá nên khiến anh rối ren rồi!