Dược Sư 0 Cấp

Chương 324 : Tương phùng

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Trong rừng rậm xanh thẳm, một người chơi tầm mười tuổi chậm rãi đi ra. Tuy ngoại hình là Tinh Linh tộc tuấn mỹ, nhưng bởi vì còn quá nhỏ cho nên nhìn từ xa lại giống như một Nhân tộc. Rất hiếm người có thể vượt qua khu rừng rậm hung hiểm trứ danh Thương Thúy Sâm Lâm này, chẳng trách cư dân thành Tác Đa Mã khi nhìn thấy hắn đều kinh ngạc không thôi. Đương nhiên, còn hơn cả kinh ngạc nữa chính là...



Mừng rỡ!



Mừng rỡ!



Mừng rỡ!



Rốt cuộc cũng có người từ bên ngoài đến. Từ hệ thống NPC đến người chơi cũng nhịn không được mà nhiệt huyết sôi trào. Những người chơi trước kia đều giảo hoạt muốn chết, cậu bé dễ thương trước mặt này nhất định có thể khiến cho bọn họ tìm lại số vốn đã mất đi. Nghĩ đến truyền thống đón khách của dân cư thành Tác Đa Mã, bọn họ lại ngứa ngáy khó chịu...



Phong tục đón khách thứ nhất của thành Tác Đa Mã: Bao vây!



Phong tục đón khách thứ hai của thành Tác Đa Mã: Khiếm nhã!



Phong tục đón khách thứ ba của thành Tác Đa Mã: Lôi vào chỗ trống muốn làm gì thì làm!



Mặt mày bọn họ hớn hở thông báo cho những người khác, chưa tới vài phút thì cổng thành đã chật như nêm cối. Một thầy tế áo trắng đứng trên cổng thành, dùng thị lực không tốt lắm của mình quan sát người chơi còn nhỏ tuổi đang bị dân chúng trong thành chèn ép đến không thở nổi phía dưới. Hắn ta nâng tách trà trên chiếc bàn bên cạnh lên, biểu cảm lạnh nhạt. Bên cạnh hắn, một cung tiễn thủ (1) lạnh lùng liếc mắt một cái, nói:



(1) Cung tiễn thủ: Người bắn cung.



[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Nếu còn tiếp tục đến tửu quán Trung Quốc kia thì Tiểu Nhai nhất định sẽ phát điên.



[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Mèo Hello Kitty mà phát điên thì nhìn cũng rất thú vị đấy!



[Mật âm] Cung Tiễn Thủ: Ta không cảm thấy mèo Hello Kitty chỉ cao hơn người Long tộc một chút thì có gì thú vị.



[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Thế cho nên mới nói ngươi không có khiếu hài hước.



Cung Tiễn Thủ lại đột nhiên mở to mắt nhìn xuống dưới cổng thành, bình thường rất ít tình huống có thể khiến cho hắn nhìn chăm chú như vậy. Bạch Y Tế Ti cũng tò mò nhìn chiến cuộc vốn không chút lo lắng, không ngờ, người chơi trong hình hài một cậu bé kia đột nhiên nhảy bật lên, sau lưng vươn ra hai chiếc cánh dài ung dung bay qua tường thành Tác Đa Mã, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người,



Hai cánh!



Tinh Linh hai cánh!



Người chơi nhỏ bé này đã luyện ưu thế chủng tộc tới cấp độ cao không bình thường chút nào, vì vậy mới có thể tự do vận dụng các loại kỹ năng che dấu chủng tộc. Bạch Y Tế Ti cùng Cung Tiễn Thủ nhìn nhau, sau đó Bạch Y Tế Ti thở dài:



[Mật âm] Bạch Y Tế Ti: Ngày nay con nít cũng càng ngày càng đáng sợ, cũng may bọn chúng không có tâm quần ẩu giang hồ trong Kỷ Nguyên Ma Pháp, nếu không chúng ta nhất định sẽ xấu hổ muốn chết.
[Phụ cận] Tiểu Cam Đạo Phu: Tại sao huynh không bị dân thành Tác Đa Mã bao vây? Thành Tác Đa Mã không phải được xưng là thành ác quỷ hay sao? Rõ ràng phải đem cái tên này ra mà “tiền dâm hậu sát” mới đúng!



Diệp Ly Ly nhìn qua Minh Nguyệt Thiên Lý, cười nói:



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thằng nhóc này lớn lên rất giống huynh đấy!



Minh Nguyệt Thiên Lý nheo mắt.



Nhìn thấy ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của Minh Nguyệt Thiên Lý, Diệp Ly Ly theo bản năng thụt lùi về phía sau, rời khỏi phạm vi công kích của hắn mới ung dung nói:



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Nhầm rồi, nó lớn lên không giống huynh chút nào!



Oanh!



Một hỏa cầu đột nhiên nổ tung bên cạnh Diệp Ly Ly.



Với lượng máu ít đến thương cảm, Diệp Ly Ly chưa kịp thưởng thức mùi vị thịt nướng của mình đã phải hóa thành ánh sáng trắng tử vong.



Sau khi hồi sinh tại chỗ, Diệp Ly Ly ngồi trên mái hiên ai oán trừng mắt Minh Nguyệt Thiên Lý:



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Rõ ràng là đã ra khỏi phạm vi công kích rồi mà!



Minh Nguyệt Thiên Lý chắp tay ngắm ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu, ung dung nói:



[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Trên thế giới có một thứ gọi là {Ma pháp quyển trục}, nhưng mà với cấp độ quá thấp cho nên không thể sử dụng mà thôi.



Ngay lúc hỏa cầu sắp phát nổ, Tiểu Bạch Cẩu từ trong tay áo Diệp Ly Ly nhảy ra ngoài. Khi nhìn thấy chủ nhân đã hồi sinh trở lại, Tiểu Bạch Cẩu liền trừng to đôi mắt có hai quầng thâm, nói:



[Phụ cận] Tiểu Bạch Cẩu: Thật ra nếu như cô đừng di chuyển thì hắn vốn dĩ không thể công kích được. {Cửu Cửu họa đồ} có thể hóa giải công kích trong phạm vi Trích Nguyệt tửu quán, ngốc!



Cẩu huyết!



Máu chó!



Bị Tiểu Bạch Cẩu nhìn mình với ánh mắt xem thường, Diệp Ly Ly bỗng nhiên có cảm giác muốn “giết chó diệt khẩu”.