Dược Sư 0 Cấp

Chương 542 : Long câu

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Cửa khẩu Trường Giang.



Xuân Thủy Trạch lặng yên thả neo bên bờ sông, chiếm cứ hơn phân nửa mặt sông. Chiến thuyền Long Cốt lơ lửng giữa không trung, tiền bạc châu báu sáng long lanh phủ kín boong tàu, đúng là vật phẩm thu thập trong hang động Korda nhờ giết Ác Long lúc trước. Sở Phi nằm bên cạnh, đang chìm trong giấc mộng sau khi đếm đống tài bảo đó. Hắn hé mắt, thoáng nhìn một người trên cột buồm đang đưa đôi mắt phiền muộn tìm kiếm bóng dáng chị gái thân yêu của mình.



Chẳng biết tại sao, từ sau khi hai người kia trở lại Thế Giới Giang Hồ, người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp lại không có cách nào theo chân bọn họ được. Đám người Tài Lang ngược lại là có thể, thằng nhóc này có lẽ gần đây không co nói chuyện cùng đám người Tài Lang, cho nên chỉ có thể trở về Thế Giới Giang Hồ rồi tự mình trông ngóng như “hòn vọng chị”.



Chùa Ôn Linh nằm dưới chân núi Ly Sơn, cách sông Trường Giang chỉ vỏn vẹn vài dặm đường.



Đám người Tài Lang đã đến nơi, quái dị chính là, Ly Sơn vốn nên náo nhiệt thì giờ phút này lại yên tĩnh vô cùng. Tính toán thời gian thì bên phương Tây lúc này cũng khoảng rạng sáng ba bốn giờ, người chơi đến từ Kỷ Nguyên Ma Pháp hẳn là đang ngủ dưỡng nhan.



Chùa Ôn Linh bị che kín bên trong cánh rừng hoa đào, khắp núi chỉ có một màu hồng thanh nhã.



Liễu Nhứ Phi Phi dẫn bang chúng chạy trên đầu. Nghe có cuộc thí luyện, vui sướng nhất chính là bọn họ, chiến đấu đến tình trạng kiệt sức không còn máu chính là phong cách của bọn họ.



Hai chú tiểu đứng trước cổng chùa, nghe thấy ý định của họ liền mỉm cười đến đáng yêu. Đang định đưa bọn họ đến sân thí luyện thì Tài Lang bỗng nhiên giữ chặt một chú tiểu trong đó.



[Phụ cận] Tài Lang: Có thể vào trong thắp nén nhang không?



[Phụ cận] [Hệ thống] Chú Tiểu: Thí chủ là người có tâm, mời theo ta.



[Phụ cận] Tài Lang: Cám ơn tiểu sư phụ.



[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Cùng đi đi.



Tuy chỉ là trò chơi nhưng chùa Ôn Linh vẫn được thắp nến đầy đủ. Tượng đồng dựng lên san sát như rừng, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt cùng sự trang nghiêm thần thánh.



Tài Lang cầm ba cây nhang, nhắm mắt.



Trúc Hải Thính Tùng chắp tay đứng bên cạnh, mở miệng nói một cách lạnh nhạt:



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Cho tới bây giờ, ta vẫn không tin Phật.



[Mật âm] Tài Lang: Trước kia chú vẫn còn không tin đấy!



Trúc Hải Thính Tùng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ bốn phường, hừ nhẹ.




[Mật âm] Tài Lang:... Mùi?



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng:... Mùi thịt nướng.



[Mật âm] Tài Lang:... Thính như mũi chó vậy.



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Khen nhầm rồi, nhờ vào đôi mắt để nhìn đó.



Cách đó không xa, một bóng người màu xanh mỉm cười ngồi xổm nướng thịt, bóng người màu đen bên cạnh thì xiên thịt cho người áo xanh, nhưng nhìn thủ pháp của hắn thì thật sự rất không có nghề.



[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Muốn cá cược bọn họ đang nướng cái gì không?



[Mật âm] Tài Lang: Long Câu.



Minh Nguyệt Thiên Lý cũng nhìn thấy bọn họ, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi nhưng ánh mắt nhìn Tài Lang vẫn còn một chút địch ý. Ánh mắt của hắn rơi vào trang sức trên trán Diệp Ly Ly, phảng phất như nhớ tới ba chữ “Diệp Ly Ly” rất nhỏ được khắc trên đó.



Diệp Ly Ly cũng chú ý tới bọn họ, giơ giơ bàn tay đang cầm xiên thịt rắn, mỉm cười.



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Đợi hai người thật lâu.



Trúc Hải Thính Tùng cùng Tài Lang nhìn nhau, không hiểu.



Diệp Ly Ly chỉ chỉ Minh Nguyệt Thiên Lý đang chăm chú xiên thịt rắn, nói:



[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thịt rắn trong tay huynh ta có chút vấn đề, chắc là có quan hệ tới nhiệm vụ nào đó. Bấm tay tính toán, 99% nhận được nhiệm vụ là hai người, cho nên chúng tôi nướng thịt trước chờ hai người đến. Tuy nhiên phu quân đại nhân thật đúng là thần cơ diệu toán, ngay cả xiên thịt rắn cũng làm một cách thật khó khăn.



[Phụ cận] Tài Lang: …



[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Còn không mau lấy tràng hạt ra mà xua đuổi tà khí trên thịt rắn đi, mình cũng đói rồi.



Tài Lang không ngừng than tiếc nhiệm vụ thất bại.



Minh Nguyệt Thiên Lý mỉm cười sung sướng vô cùng.