Dược Sư 0 Cấp

Chương 547 : Giấc mộng

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Minh Nguyệt Thiên Lý cảm thấy những người đi theo hắn đều là vì xuất thân cùng dung mạo của mình.



Bằng chứng chính là dọc một đường đi không có người nào có thể nhận ra hắn.



Diệp Ly Ly cảm thấy cũng không hoàn toàn đúng.



Cô ngẩng đầu nhìn bảng thông báo của Chúng Nhân Bang, chất liệu giấy làm từ sợi gai được sản xuất từ một phân xưởng của Chúng Nhân Bang mới mở gần đây. Để tập trung vào việc vẽ phác thảo đại lục mới trong hoạt động sáng tạo dành cho người chơi, Tài Lang cảm thấy mua giấy và bút mực vẽ bản thảo qua hệ thống thật sự quá lãng phí, cho nên hắn khai trương một cửa hàng, tự mình nghiên cứu phương pháp sản xuất giấy mực. Càng ngày Chúng Nhân Bang càng thiếu nhân lực trầm trọng. Tài Lang cung cấp tọa độ cửa hàng, sau đó liên hệ với NPC chiêu mộ nhân thủ.



Diệp Ly Ly cầm mảnh giấy tuyển nhân sự do Chúng Nhân Bang sản xuất trên tay.



Hai người nghênh ngang đi vào lãnh địa Chúng Nhân Bang.



Dòng sông Trường Giang trong vắt bắt ngang cánh rừng Trúc Lâm Tùng Hải, bên kia bờ có một cột khói xám lượn lờ nổi bật giữa bầu trời xanh bao la bát ngát. Trúc Hải Thính Tùng gối đầu lên pháp trượng nằm dài trên chiếc bè bằng trúc, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, mặc cho dòng sông xô đẩy chiếc bè trôi đến bất kỳ đâu.



Hắn nhắm mắt, dường như rất thỏa mãn.



Xa xa, Liễu Nhứ Phi Phi ngóng nhìn ánh mặt trời chói chang, quay đầu hỏi Tài Lang:



[Phụ cận] Liễu Nhứ Phi Phi: Trúc Hải Thính Tùng không phải là say tàu sao? Sao lại nhảy lên bè trúc chơi trò nước chảy bèo trôi rồi? Đúng là mùa hè dễ khiến người ta thay đổi đến khác thường.



Ánh mắt Tài Lang rất ôn hòa, mang theo nhàn nhạt vui vẻ.



[Phụ cận] Tài Lang: Tốc độ dòng chảy khoảng 0.0001 mét mỗi giây, dưới đáy bè trúc tuy có đá ngầm nhưng độ sâu của nước cũng khoảng chừng 0.3 mét, vừa đủ nâng bè trúc lên không để cho nó mắc cạn. Người nằm trên đó cũng sẽ không vì ngủ say mà bị dòng nước cuốn đi trong khi có thể hưởng thụ sự mát mẻ của hơi nước, dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái...



...



Thật đúng là giải thích.



[Phụ cận] Tài Lang: Năm trước đây chính là lãnh địa của ta, năm nay lại bị cái tên vô sỉ này chiếm mất.



[Phụ cận] Liễu Nhứ Phi Phi: …



Liễu Nhứ Phi Phi nghe thấy tiếng động bên cạnh, quay đầu lại liền nhìn thấy hai người Diệp Ly Ly đang đứng đó, hắc tuyến bám đầy trên trán.



Tài Lang nhìn giấy thông báo trong tay hai người, cười nhạt.



[Phụ cận] Tài Lang: Phân xưởng sản xuất giấy mực ở phía trước, hoan nghênh hai vị!




[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Nhìn đi, bọn họ cũng không nhận ra chúng ta.



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Cho nên nói, những huynh đệ, tỷ muội, thuộc hạ kia nếu không phải vừa ý gia thế ta thì cũng nhìn trúng tiền tài cùng mỹ mạo của ta. Khoan, để ta nói hết rồi hãy ói.



[Mật âm] Không Phải Dược Sư:...



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thật ra cũng không có ai dám nghĩ rằng hai người có hai tướng mạo hoàn toàn khác nhau sẽ có quan hệ với nhau.



[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Này…



[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Vì nàng đào ra chuyện thương tâm của mình đến dỗ dành ta, cho nên đến đây đi, gia sẽ tặng cho nàng một nụ cười.



[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hừ!



Người áo đen ung dung ngồi xuống.



Người áo xanh khom lưng nhìn hắn.



Diệp Khâm nhìn hai người phía trước đang bốn mắt giao nhau. Trong đầu không ngừng suy đoán bên trong ánh mắt kia là cái gì. Có phải ấm áp giống lúc nhỏ hay không? Có phải sự quan tâm ngay cả ba mẹ cũng chưa từng nhận được hay không? Có phải...



Có phải…



Ly Ly đã lớn…



Ánh mắt như vậy, đã không còn thuộc về người em trai là hắn?



Sở Phi vỗ vỗ vai của hắn.



[Mật âm] Sở Phi: Đừng nhìn nữa, lệ sẽ rơi đấy!



[Mật âm] Không Phải Pháp Sư: Nói khùng cái gì vậy?



[Mật âm] Sở Phi: Đồ ngốc!



Thanh âm trộn mực cùng mài trúc trùng trùng điệp điệp bị cánh rừng trúc xanh thẳm che giấu đi.