Dược Sư 0 Cấp

Chương 549 : Qua đời

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Đối mặt với những thủ đoạn không ngừng nối gót nhau của Kỷ Nguyên Ma Pháp, Thế Giới Giang Hồ không những không suy tàn, ngược lại càng thêm hưng thịnh.



Người chơi liên tục chiến đấu ở các chiến trường đều khinh thường Kỷ Nguyên Ma Pháp ăn cắp cảm nhận của trò chơi khác, hại quan hệ của bọn họ với người chơi Thế Giới Giang Hồ lâm vào cục diện bế tắc. Tháng bảy, Thế Giới Giang Hồ kiện Kỷ Nguyên Ma Pháp sử dụng ý tưởng chưa đưa ra thị trường của họ. Thế nhưng, người chơi Thế Giới Giang Hồ dần dần tiếp nhận đám người tuy đến từ bên ngoài nhưng lại náo nhiệt theo chân bọn họ viếng thăm thế giới phương Đông.



Hơn nữa, trò chơi vốn chẳng phân biệt biên giới, chẳng phân biệt giá cả, thì cần gì phải chấp nhất bạn bè khác quốc tịch?



Sau trận bang chiến thảm khốc lúc trước, Kỷ Nguyên Ma lại gặp khủng hoảng.



Dù sao ở nơi có người, cũng không hề giống mạng lưới internet tối đen muốn làm gì thì làm. Có loài người, thì sẽ có quy tắc. Nhiều năm qua, mạng lưới internet thông suốt đã khiến cho đám người công ty Quỳnh Đạo Tư kia trở nên cuồng vọng tự đại. Tổng giám đốc công ty cũng vậy, cho nên công ty cũng dần dần xuống dốc trong tay hắn ta.



Trong mắt tập đoàn Thịnh Thế, công ty Quỳnh Đạo Tư đã gần đến ngõ cụt. Đã từng xem là đối thủ một sống một chết, ngày hôm nay quay đầu nhìn lại thì đối thủ của mình đã không thể chịu nổi kích.



Bến cảng Thế Giới Giang Hồ nghênh đón những vị khách Kỷ Nguyên Ma Pháp ghé thăm, vô cùng náo nhiệt.



Kỷ Nguyên Ma Pháp dần dần cô quạnh.



Một trò chơi, người chơi là quan trọng nhất. Bất luận có thiết lập lại trò chơi hoàn mỹ như thế nào, trang bị hấp dẫn như thế nào, không có người chơi thì cũng chỉ có thể đóng cửa.



Sau khi Đồ Lục Giả đang ngồi ngắm hoa Lê cùng với Hắc Nhân vì chuyện tư mà tán sát toàn bộ người dân trong thành trong trận bang chiến lần trước nhổ neo ở cảng Tác Đa Mã, rời khỏi Kỷ Nguyên Ma Pháp, cổng lớn thành tác Đa Mã chậm rãi đóng lại. Dân chúng trong thành nhìn quang cảnh xung quanh đang dần mất đi cảnh sắc của ngày xưa, đành trở về nhà đóng cửa nghỉ ngơi.



Bọn họ nghĩ rằng có lẽ sẽ có người chơi khác đến.



Sẽ có một đoàn người thích náo nhiệt, lúc bị vây đánh sẽ oa oa cầu cứu lão đại.



Sẽ có những nhân vật diễn lại vở ân oán tình cừu mà dù họ có xem bao nhiêu lần cũng không hiểu.



Thủ vệ nhà giam thành Tác Đa Mã mang số hiệu 030405 nhìn nhà giam trống rỗng, ngẩn người. Hắn nhớ khi đó có một nhóm thanh thiếu niên nhiệt huyết ngồi khoanh chân trong nhà giam đánh bài, lá bài bay loạn xạ. Còn có phòng giam số 7 từng có một người im lặng ngồi đó, thường thường nhìn ra rừng hoa Lê bên ngoài song cửa sổ một cách ngẩn người. Hoa Lê chính là loài hoa đến từ phương Đông, mà phương Đông lại là một nơi rất thần bí, rất xa xôi.



Đã từng có hai vị khách phương Đông đến thăm, nhao nhao nói chuyện với nhau dưới gốc hoa Lê.




[Mật âm] Bình Sinh: Xì, ông học cách lấy lòng người khác hồi nào vậy?



[Mật âm] Tĩnh Sinh: Bạn già này…



[Mật âm] Bình Sinh: Ta đây!



[Mật âm] Tĩnh Sinh: Đàn rất hay, ông nhất định sẽ nổi tiếng.



[Mật âm] Bình Sinh: Thôi đi, câu này ông đã nói từ năm mươi năm trước rồi.



[Mật âm] Tĩnh Sinh: Thật không có ăn ý gì cả. Ông nên nói “yên tâm, nổi tiếng thì ta sẽ kéo theo ông”.



[Mật âm] Bình Sinh: Đúng vậy.



[Mật âm] Tĩnh Sinh: Kiếp sau ta vẫn muốn đi du lịch khắp thế giới cùng ông.



[Mật âm] Bình Sinh: Được thôi.



Gió thổi nhẹ, Đôi mắt ướt át của Bình Sinh nhìn thẳng vào bóng dáng đang dần biến mất của người bạn già, dư âm vẫn còn lượn lờ quanh đây. Trước đó, Tĩnh Sinh đã không thể hoạt động, nếu không phải đại não của hắn vẫn còn nhận thức thì bác sĩ nhất định sẽ phán hắn chết rồi. Tĩnh Sinh nói, có thể ở trong trò chơi đàn một ca khúc vì hắn, hắn đã rất vui vẻ rồi.



Bình Sinh ôm chặt chiếc đàn, lẩm bẩm:



[Mật âm] Bình Sinh: Ta không thể vì ông mà đánh đàn nữa rồi. Tất cả những ca khúc của ông, ta đều sẽ giúp ông truyền bá ra bên ngoài, tất cả những gì ông từng tiếc nuối, tất cả những gì ông từng căm hận, tất cả những gì ông từng yêu một cách nhiệt tình, tất cả, tất cả…



Lá tre khẽ đong đưa, phảng phất như vì người nọ mà mỉm cười.



Năm mươi năm gian nan vất vả, vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.