Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 123 : Ngụ Mị (Tam)

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Ngụy Vô Tiện: "Thôi rồi thôi rồi, chọc thủng rồi!"
Hắn bổ nhào lên chiếu, hai tay chống hai bên cái lỗ do kiếm Tị Trần đâm ra, ngẩng đầu lên nói: "Lam Trạm, ngươi coi ngươi kìa, biến chiếu với lại sàn nhà của tiệm người ta thành ra như này, phải đền rồi."
Lam Vong Cơ: "Đền!"
Nói xong lại rút Tị Trần ra, dường như còn định đâm thêm mấy lỗ nữa, Ngụy Vô Tiện vội vã nhào trở về chặn y lại, nói: "Ngươi sao thế này? Uống tí rượu xong sao lại thành ra như vầy, hửm? Quậy phá khắp nơi."
Giọng điệu của hắn toàn là quở trách. Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhìn tay mình, rồi lại nhìn cái lỗ dưới đất, cứ như chợt tỉnh ngộ, quẳng Tị Trần đi ngay tắp lự.
Chuôi Tị Trần này được rèn từ bạc nguyên chất đã được trải qua luyện chế bằng phương pháp bí mật, thân kiếm óng ánh sáng trong như một lưỡi băng thật sự, cực kỳ mỏng manh, nhưng lại chém sắt như chém bùn, bởi vậy cả thanh kiếm nhìn như nhẹ bẫng, tựa như có tiên khí vờn quanh, nhưng thật ra rất có sức nặng, ném xuống đất tạo ra tiếng "coong" trầm đục, lăn lông lốc. Ngụy Vô Tiện tay phải cầm vỏ kiếm, dưới chân móc một cái, Tị Trần vừa ổn vừa chuẩn cắm vào trong vỏ.
Hắn dạy dỗ: "Mấy thứ nguy hiểm như này đừng có quẳng lung tung!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh hơn, cúi đầu, rặt một vẻ biết mình làm sai, khiêm tốn thụ giáo. Từ trước tới giờ luôn là Lam Vong Cơ nghiêm trang dạy dỗ hắn, cũng chỉ có sau khi uống rượu, hắn mới có cơ hội dạy dỗ lại Lam Vong Cơ làm sai chuyện. Ngụy Vô Tiện khoanh tay, Tị Trần xen giữa khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn y, nín cười nín đến toàn thân run rẩy.
Hắn thật sự rất là thích Lam Vong Cơ uống rượu say!
Y vừa say, cái sự tiến thoái lưỡng nan, nửa bước khó đi mấy ngày qua của Ngụy Vô Tiện nhoáng cái bay sạch, toàn thân cứ như con sóng lớn vẫn chưa lên đường đã tìm được đất dụng võ vậy.
Đi mấy vòng quanh Lam Vong Cơ đương ngồi nghiêm chỉnh xong, Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh bên y, nhón góc áo bị hư cho y nhìn rồi nói: "Nhìn chuyện hay ho mà ngươi làm nè, làm rách áo ta rồi, trở về nhớ vá lại cho ta đó biết không hả?"
Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi biết vá không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện đầy vẻ ác bá: "Biết là ngươi không biết mà. Không biết thì học, dù thế nào thì ngươi cũng phải vá áo cho ta đó. Biết không hả?"
Thấy Lam Vong Cơ lại gật đầu, Ngụy Vô Tiện hài lòng cầm cái nệm ngồi lên, thừa dịp không ai phát hiện, để nó lên trên cái lỗ bị Tị Trần chọc thủng, vờ như mấy thứ kia không bị ai làm hư hết.
Lam Vong Cơ móc một túi tiền nhỏ tinh xảo đẹp đẽ từ trong lòng ra, giơ tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, vừa lắc vừa nói: "Đền."
Ngụy Vô Tiện: "Biết ngươi có tiền rồi, cất đi cất đi... Ngươi làm gì đó?"
Lam Vong Cơ cầm túi tiền nhét vào trong ngực hắn.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái cục nặng trịch nổi cộm ở nơi ngực, hỏi: "Cho ta à?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."
Dân nghèo Ngụy Vô Tiện mang ơn đội nghĩa nói: "Cảm ơn cảm ơn, phát tài rồi phát tài rồi."
Ai ngờ, liên tục nghe hai chữ "cảm ơn" xong, đầu mày Lam Vong Cơ lập tức cau lại.
Y nhoáng cái thọc tay vào ngực Ngụy Vô Tiện, giật lại túi tiền, nói: "Không cần!"
Ngụy Vô Tiện mới vừa cầm tiền tới tay lại mất, ngạc nhiên: "Không cần cái gì?"
Lam Vong Cơ trông vẻ vừa rất thất vọng vừa kiềm chế, chỉ lặng thinh lắc đầu, buồn bã ỉu xìu lấy lại túi tiền, nhìn có hơi đau lòng.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Chẳng phải ban nãy ngươi nói cho ta hay sao? Sao giờ lại không cho nữa? Sao ngươi nói mà không giữ lời thế hả?"
Lam Vong Cơ xoay người, Ngụy Vô Tiện vặn vai quay y lại, dỗ dành: "Nhìn ta này, đừng chạy. Nào nào nào, nhìn ta đi."
Vì vậy Lam Vong Cơ nhìn hắn. Hai người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, gần trong gang tấc, gần đến ngay cả mấy cọng lông mi dài nhỏ của Lam Vong Cơ cũng có thể đếm rõ ràng. Mùi đàn hương mát lạnh, mùi rượu mập mờ, hai loại mùi, vương vấn khó tra giữa lúc hít thở.
Nhìn nhau một hồi, trống ngực của Ngụy Vô Tiện càng đập càng tợn, rốt cục chịu không nổi nữa, bại lui trước, dời tầm mắt đi.
Hắn nói: "Được rồi! Ngươi thắng. Chúng ta đổi sang chơi trò khác đi. Hay là cứ như hồi trước, ta hỏi ngươi đáp, không cho làm bừa..."
Ai ngờ, mới nói đến chữ "chơi", Lam Vong Cơ đã thình lình nói: "Được!"
Y nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, như một cơn gió thoáng qua lướt ra khỏi cửa phòng, lao xuống dưới lầu.
Ngụy Vô Tiện lơ mơ bị y kéo xuống đại sảnh, cô chủ với đám tiểu nhị đang vây quanh chiếc bàn dài ăn cơm, Lam Vong Cơ đến liếc mấy nàng cũng không, chỉ lo túm Ngụy Vô Tiện xông ra ngoài cửa. Cô chủ đứng dậy nói: "Sao vậy? Hai vị công tử, là đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
Ngụy Vô Tiện tranh thủ nói giữa lúc vội vàng: "Hợp! Nhất là món rượu kia, thiệt là mạnh..." Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã kéo hắn chạy ra khỏi nhà trọ.
Nhưng đã ra tới đường cái rồi y vẫn chẳng có ý dừng lại, tiếp tục chạy như bay, Ngụy Vô Tiện nói: "Rốt cuộc thì ngươi tính đi đâu hả?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào, chạy tới trước sân của một gia đình, lúc bấy giờ mới thình lình dừng bước. Ngụy Vô Tiện cảm thấy lạ, đang định hỏi, y lại dựng một ngón tay lên, đặt trước môi: "Suỵt."
Chân y khẽ điểm, nhẹ nhàng kéo theo Ngụy Vô Tiện lướt lên mái hiên của nhà này, vịn ngói, nói nhỏ: "Nhìn."
Thấy y thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của Ngụy Vô Tiện càng ngày càng nặng, nhìn theo ánh mắt chuyên chú của y, trông thấy một ổ gà trong sân.
"..." Ngụy Vô Tiện: "Cái ngươi bảo ta xem là này đó hả?"
Lam Vong Cơ nói khẽ: "Đi."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Làm gì?"
Lam Vong Cơ đã thoắt cái nhảy lên, hạ xuống sân.
Nếu chủ nhân của nhà này còn tỉnh, tự dưng thấy một nam tử mang áo trắng dung mạo kinh người đạp ánh trăng bồng bềnh lướt tới, chắc chắn sẽ đoán đây là trích tiên trên thiên cung rơi xuống cõi phàm. Nhưng chuyện mà Lam Vong Cơ làm lại chẳng có phong thái trích tiên chút nào cả, y rề rà lục lọi trong sân, Ngụy Vô Tiện càng dòm càng cảm thấy có gì đó sai sai, cũng nhảy khỏi đầu tường theo, kéo kéo dây buộc trán của y, hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ một tay đè dây buộc trán của mình, một tay thò vào ổ gà.
Mấy con gà mái đang ngủ ngon trong ổ sực tỉnh, vỗ cánh phành phạch, lao nhanh như muốn trốn. Ánh mắt Lam Vong Cơ nghiêm lại, ra tay nhanh như chớp, chụp lấy con béo nhất vào tay.
Ngụy Vô Tiện sợ ngây người.
Con gà mái tơ nằm trong tay Lam Vong Cơ kêu cục cục, Lam Vong Cơ trịnh trọng đến lạ cầm nó đẩy vô ngực Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Làm gì?"
Lam Vong Cơ đáp: "Gà."
Ngụy Vô Tiện: "Ta biết là gà rồi. Ngươi cho ta gà để làm gì?"
Lam Vong Cơ đanh mặt, nói: "Cho ngươi."
"Cho ta... Được rồi."
Xem chừng nếu như Ngụy Vô Tiện không nhận, y lại giận nữa cho coi. Ngụy Vô Tiện nhận con gà kia, nói: "Lam Trạm, ngươi có biết mình đang làm gì không đó? Gà này là gà có chủ. Ngươi thế này gọi là trộm."
Đường đường Hàm Quang Quân danh sĩ tiên môn, nếu như việc y say rượu rồi ra ngoài trộm gà người ta nuôi bị truyền đi... Không dám tưởng tượng.
Nhưng lúc này Lam Vong Cơ chỉ ưa nghe lời y thích nghe, không thích nghe thì giả vờ như không nghe thấy gì hết, tiếp tục miệt mài bận rộn, gà trong ổ kêu "cục cục", "cục tác" nguyên cả vùng gà bay trứng vỡ, thảm không dám nghe.
Ngụy Vô Tiện nói: "Chuyện này không phải do ta bảo ngươi làm nhá."
Hai người mỗi người ôm một con gà mái run lẩy bẩy, nhảy ra khỏi tường, đi thêm một đoạn nữa, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang âu sầu vì Lam Vong Cơ tự dưng lại bắt trộm gà, chẳng lẽ muốn ăn? Chợt, hắn phát hiện trên mái tóc đen nhánh của Lam Vong Cơ có dính một cọng lông gà.
"Xuỳ" một tiếng, Ngụy Vô Tiện không nhìn nổi nữa. Đang định đưa tay lấy xuống giúp y, ai mà ngờ, Lam Vong Cơ lại phi thân cái vèo, lướt lên một thân cây.
Cây này sinh trưởng trong sân nhà người ta, mọc tốt tươi, cành lá vươn ra khỏi tường viện luôn. Lam Vong Cơ an vị trên một nhánh cây, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu hỏi: "Ngươi lại sao vậy hả???"
Lam Vong Cơ cúi đầu: "Suỵt."
Nghe tiếng này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy, hẳn là chuyện y muốn làm kế tiếp sẽ khá giống với vụ bắt trộm gà.
Chỉ thấy Lam Vong Cơ thò tay, hái thứ gì đó trên ngọn cây, ném xuống dưới. Ngụy Vô Tiện một tay ôm gà mái, một tay kia bắt được, bắt được rồi thì cầm trong tay nhìn thử, là một trái táo lớn nửa xanh nửa hồng, tròn tròn trơn nhẵn.
Quả nhiên. Trộm gà xong, lại tới trộm táo!
Cái trò trộm gà trộm táo này, Ngụy Vô Tiện chẳng hề xa lạ, hồi trước lúc còn niên thiếu rất ưa làm, hơn nữa còn lôi kéo nguyên cả đám tiền hô hậu ủng thanh thế thật lớn làm chung với nhau. Nhưng nếu như đổi đồng bọn thành Lam Vong Cơ, thì thiệt khiến người ta kinh hãi. Không đúng, không thể coi như là đồng bọn được, Lam Vong Cơ này rõ ràng chính là chủ mưu mà.
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn chợt loé một suy nghĩ.
Khi trước ở Liên Hoa Ổ, hắn dắt Lam Vong Cơ đi thăm chốn cũ Vân Mộng, có nói với y không ít chuyện lý thú của mình khi còn bé, trong đó, có rất nhiều "sự tích sáng chói" như thế này. Chẳng lẽ là Lam Vong Cơ nghe xong, nhớ kỹ trong đầu, lòng nôn nao muốn thử lĩnh hội một phen?
Có thể lắm chứ!
Cô Tô Lam thị gia giáo quá mức nghiêm, từ nhỏ Lam Vong Cơ đã bị bắt nhốt ở nhà đọc sách viết chữ, mỗi tiếng nói một cử động đều dựa theo chuẩn mực của các bậc trưởng bối đề ra, chẳng bao giờ làm những cử chỉ ẩu tả không ra thể thống gì như thế này. Lúc tỉnh táo không thể làm, nên thừa dịp say rượu để làm?
Lam Vong Cơ trên cây táo ra tay như gió, chỉ chốc lát sau, đã càn quét toàn bộ táo trên cây, hái đến sạch bong. Bỏ hết chúng nó vào trong tay áo Càn Khôn, lúc này mới nhảy xuống khỏi cây, mở tay áo ra, triển lãm cho Ngụy Vô Tiện xem "chiến lợi phẩm" của y.
Nhìn những quả táo tròn vo này, Ngụy Vô Tiện quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, hồi lâu sau, mới khen: "... Giỏi giỏi giỏi, lợi hại! Làm tuyệt lắm!"
Đối với lời khen ngợi của hắn, Lam Vong Cơ hài lòng nhận lấy, kéo tay áo Ngụy Vô Tiện, vừa đổ hết toàn bộ táo mới trộm được vào đó, vừa nói: "Cho ngươi. Cho ngươi hết."
Ngụy Vô Tiện phối hợp nói: "Cảm ơn."
Thế nhưng, Lam Vong Cơ lại thình lình rụt tay lại. Vung tay áo, một đống táo đều rớt hết ra ngoài, lăn lông lốc đầy đất. Ngụy Vô Tiện vội khom lưng nhặt, nhặt được mấy quả, nhặt không được nữa, bèn nói: "Ngươi coi ngươi kìa, lại quẳng đồ lung tung!"
Lam Vong Cơ: "Không cho."
Y cũng giật lại con gà mái Ngụy Vô Tiện đang kẹp dưới cánh tay trái luôn, mình thì mỗi tay ôm một con. Ngụy Vô Tiện túm phần đuôi dây buộc trán của y, kéo y trở lại, hỏi: "Ban nãy vẫn còn ổn mà, sao lại giận rồi?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, đáp: "Không được kéo."
Nghe vào, giọng điệu y chẳng chút vui vẻ, lại còn có ý cảnh cáo nữa chứ. Ngụy Vô Tiện bất giác buông lỏng tay. Lam Vong Cơ cúi đầu, dồn hai con gà mái đang sợ đến sững sờ vào tay trái, lúc này mới dành ra tay phải, sửa sang lại dây buộc trán với tóc tai của mình.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Hồi trước mình nghịch dây buộc của y cỡ nào y cũng chẳng cản, sao giờ lại giận thật rồi?"
Hắn cảm thấy rất cần phải bổ cứu một phen, chỉ chỉ con gà mái, nói: "Táo thì coi như xong, ngươi đưa cái này cho ta đi. Chẳng phải đã nói là cho ta hay sao?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, như xem xét mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tha thiết nói: "Xin ngươi đó, ta thật sự rất muốn, cho ta đi mà."
Nghe tiếng, Lam Vong Cơ rũ mi. Một lát sau, mới cầm con gà mái lúc đầu đưa trả lại cho hắn. Ngụy Vô Tiện nhận lấy, móc một quả táo ra chà chà lên phần áo trước ngực, rộp rộp rộp cạp hơn phân nửa, hỏi: "Kế tiếp làm gì?"
Nếu y muốn chơi, vậy thì cùng chơi với y là xong.
Hai người đi tới trước một bức tường, Lam Vong Cơ nhìn chung quanh, xác định bốn phía không người, rút Tị Trần ở bên hông ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt mấy đường sáng xanh loá mắt thoáng hiện, để lại trên vách tường một hàng chữ lớn. Ngụy Vô Tiện bước tới dòm thử, vậy mà lại viết bảy chữ to: "Lam Vong Cơ đến chơi nơi này."
"..."
Lam Vong Cơ thu Tị Trần về, thưởng thức kiệt tác của mình một thoáng. Cho dù là đang say, nét chữ Khải của y vẫn cứ ngay ngắn nghiêm trang vô cùng như cũ. Y dường như rất hài lòng, gật gật đầu, trầm ngâm chốc lát, lại giơ tay lên.
Lần này lại chẳng phải viết chữ, mà là vẽ vẽ. Mấy đường kiếm xẹt qua, hai bức vẽ hình người thu nhỏ đang hôn nhau xuất hiện trên vách tường.
Ngụy Vô Tiện vỗ lên trán mình một phát.
Trộm đồ, phá hoại, viết vẽ lung tung khắp nơi... Lần này hắn xác định: Lam Vong Cơ, thật sự là đang tái diễn những chuyện mà hắn nói đã từng trải qua. Tuyệt đối không sai, ngay cả nội dung vẽ bậy cũng gần giống luôn!
Nhưng những chuyện này đều là việc Ngụy Vô Tiện làm lúc mười hai mười ba tuổi mà!
Lam Vong Cơ càng vẽ càng hăng, vẽ hết một mặt tường vẫn chưa thôi, định sang mặt khác vẽ tiếp nữa. Nhìn nội dung y vẽ càng ngày càng dị, Ngụy Vô Tiện vừa thương Tị Trần, vừa nghĩ thầm: "Này thì phải xoá tên mà Lam Vong Cơ viết ở trên tường đi rồi, không thể để người ta biết là ai làm được. Không không không, nên xoá sạch cả tường đi thì hơn."
Tốn cả đống công sức, Ngụy Vô Tiện mới kéo Lam Vong Cơ về lại nhà trọ được.
Hắn ném hết hai con gà mái kia cho cô chủ, nói là lượm dọc đường, lên lầu, đóng cửa, xoay người. Ban nãy ở ngoài tối lờ mờ nhìn không kỹ, nhưng vào trong phòng rồi, đến gần ngọn đèn nhìn, chỉ thấy trên áo, trên mặt, trên tóc của Lam Vong Cơ đều dính lông gà, lá rụng, vôi tường trăng trắng, thật là mất hết cả hình tượng. Ngụy Vô Tiện vừa phủi phủi giúp y, vừa cười nói: "Bẩn thế này!"
Lam Vong Cơ nói: "Rửa mặt."
Lần đầu tiên khi y uống say, Ngụy Vô Tiện đã rửa mặt cho y, Lam Vong Cơ tỏ ra vô cùng thích, quả nhiên lần này lại chủ động yêu cầu. Ngụy Vô Tiện vốn cũng định rửa mặt cho y, nhưng cả người đã lăn lộn thành thế này, chỉ rửa sạch mặt thôi thì tuyệt đối không đủ. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nếu không thì tắm luôn cho ngươi nhé, sao nào?"6
Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi trợn to hai mắt. Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn vẻ mặt y, hỏi: "Có muốn không?"
Lam Vong Cơ lập tức gật đầu: "Được."
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: "Lam Trạm quả nhiên ưa sạch sẽ. Mình chỉ đổ nước giùm y thôi, những chuyện khác thì để tự y làm. Thôi được rồi, cùng lắm là mình lau giùm y mấy cái. Mình sẽ không làm gì khác nữa đâu."
Tiểu nhị của nhà trọ đều là nữ, đương nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ không để các nàng làm khuân vác quá phiền phức. Bởi thế, hắn dặn dò Lam Vong Cơ ngồi yên trong phòng xong, bản thân thì xuống dưới lầu đun nước, xách từng thùng từng thùng đi lên. Chuẩn bị nước tắm đầy đủ, thử độ ấm, xoay người định bảo Lam Vong Cơ cởi quần áo, vừa quay đầu, lại thấy Lam Vong Cơ đã tự giác cởi đồ sạch trơn.
Tuy là hắn đã sớm trông thấy cảnh Lam Vong Cơ tắm rửa trong suối nước lạnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng khi đó tâm vô tạp niệm, lại thêm hơn phân nửa người của Lam Vong Cơ đều chìm trong nước, khoảng cách lại càng không gần như thế này. Này, lúc này tự nhiên trông thấy một Lam Vong Cơ thẳng thắn đối đãi...
Trong một thoáng, Ngụy Vô Tiện không biết là nên thuận theo bản tâm mà trắng trợn nhìn cho đã, hay là nên tỏ ra quân tử cho Lam Vong Cơ món gì đó che chắn mới tốt nữa.
Ngụy Vô Tiện bên này hãy còn chưa quyết định, Lam Vong Cơ ở đầu kia đã duỗi tay ra, muốn cởi đồ của hắn. Ngụy Vô Tiện vội nói: "Dừng lại dừng lại. Ta không tắm, thùng này chỉ đủ cho một người ngồi, ngươi tới đi."
Lam Vong Cơ hờ hững liếc nhìn thùng nước tắm, xác nhận đúng là nhét hai người không được, mới miễn cưỡng bỏ qua, chầm chậm mò vào trong thùng nước, từ từ chìm xuống, ngâm mình trong nước ấm. Ngụy Vô Tiện thì vén tay áo lên, bước tới cạnh thùng gỗ.
Da dẻ Lam Vong Cơ trắng nõn, tóc dài đen nhánh sáng bóng, mềm mại trôi nổi trên mặt nước, giữa hơi nước lượn lờ bốc hơi, tựa như một giai nhân xinh đẹp như băng tự tuyết. Ngụy Vô Tiện vừa cảm thấy tiếc - hẳn nên cho Lam Vong Cơ thêm ít cánh hoa gì đó để trôi trên nước, cảnh sắc sẽ càng đẹp hơn nữa, vừa cầm cái gáo gỗ trong thùng, múc lên một gáo nước nhỏ, tưới lên đầu y.
Bởi vì Lam Vong Cơ vẫn nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không chớp mắt, Ngụy Vô Tiện lo nước chảy vào mắt y sẽ khó chịu, nên nói: "Nhắm mắt lại."
Lam Vong Cơ không đếm xỉa tới hắn, Ngụy Vô Tiện đưa tay bịt mắt y lại, y liền để nửa mặt chìm vào trong nước, ùng ục thổi lên mấy cái bong bóng. Ngụy Vô Tiện cười ha ha, khẽ nhéo mặt y, nói: "Nhị ca ca, mấy tuổi rồi?"
Hắn cầm hộp bồ kết với khăn ở cạnh bên lên, xuôi theo mặt Lam Vong Cơ lau xuống dưới, lau lau, động tác bỗng ngưng bặt.
Mới vừa rồi Lam Vong Cơ tháo dây buộc trán với dây cột tóc ra, mái tóc đen tản mát che lấy người. Nhưng bây giờ, hắn giúp Lam Vong Cơ vén tóc đen ước nhẹp ra sau vai, rồi lau đến ngực, hơn ba mươi vết roi giới luật kia, và cả dấu ấn nơi ngực nữa, liền hiện ra rõ mồn một.
Ngụy Vô Tiện cầm khăn vải, chuyển ra sau lưng y.
Vết roi giới luật bắt đầu từ sau lưng Lam Vong Cơ, lan đến cánh tay, bả vai, lồng ngực y, hằn một mảng lớn trên làn da bóng loáng trắng ngần. Những vết đó hoặc nông hoặc sâu, có thể nói rằng, vết thương dữ tợn này đã tươi sống phá huỷ cơ thể của một nam tử vốn có thể coi là hoàn mỹ ấy.
Lặng lẽ nhìn một hồi, Ngụy Vô Tiện cầm khăn vải thấm ướt nước, lau lướt qua những vết roi giới luật còn hằn lại kia. Hắn hạ tay cực kỳ nhẹ nhàng, cứ như không nỡ làm đau Lam Vong Cơ vậy. Thế nhưng, những dấu ấy đều là vết thương cũ năm xưa, đã sớm qua rồi cái thời đau đớn nhất. Hơn nữa, dù đó có là vết thương mới xuất hiện, thì với tính tình của Lam Vong Cơ, có đau hơn nữa cũng sẽ cố nén không phát ra bất cứ âm thanh gì, không tỏ ra bất cứ vẻ yếu thế nào.
Ngụy Vô Tiện rất muốn thừa dịp này hỏi y, rốt cuộc những vết thương kia là thế nào. Trong Cô Tô Lam thị, có tư cách dùng roi giới luật trừng phạt Lam Vong Cơ như vậy, chỉ có Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân. Cuối cùng thì y đã làm ra chuyện gì, mới có thể khiến người huynh trưởng thân thiết với y nhất, hoặc là vị thúc phụ nuôi y lớn lên, vẫn coi y là niềm kêu hãnh lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Và còn cả dấu vết của Kỳ sơn Ôn thị mà hắn tuyệt đối không có ấn tượng kia nữa.
Nhưng mà, lời đã đến bên môi, lại thủy chung chịu đựng không phát ra. Chuyện lớn như thế, chính Lam Vong Cơ đã không muốn nói, nếu hắn thừa dịp nước đục thả câu, hại Lam Vong Cơ tiết lộ bí mật không muốn cho người ngoài biết, vậy chẳng phải là rất bỉ ổi hay sao?
Chuốc say người ta, phí hơn phân nửa thời gian buổi tối, quần tới quần lui, mục đích ban đầu của Ngụy Vô Tiện triệt để đi tong. Cũng không phải hắn quên, hắn vẫn luôn nhớ mình cho Lam Vong Cơ uống rượu là tính hỏi cái gì, nhưng mỗi lần lời ra đến đầu lưỡi, trong lòng hắn đều tìm đủ loại lý do rồi mơ hồ bỏ qua luôn. Gì mà không vội, chơi chung với y rồi hẵng hỏi cũng được, gì mà không thể qua loa như thế được, phải nghiêm túc một chút, ngồi xuống rồi lại hỏi... Nhưng đến bây giờ cũng vẫn chưa mở miệng. Nói trắng ra, đại khái là bởi vì hắn sợ hãi.
Hắn không hề muốn nghe thấy đáp án không giống như mong đợi của hắn chút nào, thế nên có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.
Hai cánh tay Lam Vong Cơ vốn gác trên mép thùng nước tắm, giờ tự dưng xoay người, thế này Ngụy Vô Tiện mới phát giác, từ lúc bắt đầu tắm tới giờ hắn toàn suy nghĩ đâu đâu, mãi hồi lâu vẫn không đổi sang nơi khác, cọ nguyên cả vùng da trắng nõn trên lưng Lam Vong Cơ đến đỏ rực, cứ như là bị người ta đánh vậy, vội vã dừng tay, hỏi: "Ấy da, có đau không?"
Phía sau bị Ngụy Vô Tiện chà đến độ nóng rực, Lam Vong Cơ cũng không nói gì, chỉ lắc đầu một cái. Nhìn y ngồi trong thùng tắm, dáng vẻ vừa yên tĩnh vừa nghe lời, Ngụy Vô Tiện thầm thấy thương, ngoắc ngoắc ngón tay, lại muốn gãi cằm y.
Nhưng mới đưa tới phân nửa, Lam Vong Cơ đã thình lình bắt lấy cổ tay hắn.
Tối nay Ngụy Vô Tiện đã làm vô số chuyện lén lút cợt nhả Lam Vong Cơ, sớm đã quen việc Lam Vong Cơ "nhẫn nhục chịu đựng". Bây giờ bỗng dưng bị chộp lại, trong một thoáng Ngụy Vô Tiện vẫn chẳng kịp phản ứng.
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Đừng đụng."
Trên gương mặt với những đường nét tuấn nhã ấy, thậm chí trên mi mắt còn vương một vài bọt nước trong veo, biểu cảm y nhìn như lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại vẫn nóng bỏng như trước.
Nói hắn đừng đụng, nhưng đã để hắn đụng lâu vậy rồi còn đâu.
Có lẽ là do rượu tối nay tác dụng quá chậm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy não bắt đầu nóng lên, hơn nữa lại thêm gương mặt này, biểu cảm này, ánh mắt này, tình hình này, con người này của Lam Vong Cơ, hắn dằn cái ham muốn làm ác tận sâu trong đáy lòng muốn cuồn cuộn trào dâng xuống, che đậy tất cả đắn đo nơi tim.
Hắn cong môi, nhẹ giọng cười nói: "Nếu như ta càng muốn đụng, ngươi cảm thấy với cái bộ dạng này của ngươi, có thể làm gì ta?"
Lam Vong Cơ đăm đăm nhìn hắn, trong ánh mắt như có đốm lửa thoáng qua. Y chưa làm gì, Ngụy Vô Tiện đã chẳng kiềm chế được nữa, nổi điên lên.
Hắn cứ như kiểu bất chấp, thọc một tay khác vào trong nước, dò tới vị trí nào đó của Lam Vong Cơ, hung hãn mò một phen.36
Như bị rắn độc cắn, Lam Vong Cơ kéo mạnh một phát, lôi Ngụy Vô Tiện vào trong thùng gỗ.
Bọt nước bắn tung toé, càng không thể vãn hồi.
Thùng nước này đúng là không đủ để hai người cùng tắm. Nhưng nếu như một người trong đó ngồi trên đùi của người còn lại, dính sát rạt vào nhau, vậy cũng có thể miễn cưỡng chen chung được. Không biết là ai mào đầu trước, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện thoáng tỉnh táo lại, bọn họ đã dùng tư thế ôm ấp này mà gần gũi triền miên hôn một lúc lâu.
Ngụy Vô Tiện chỉ tỉnh táo chốc lát, trong lòng mơ hồ có tiếng nói thừa dịp Lam Vong Cơ uống say, không có năng lực phân biệt đúng sai mà làm chuyện thế này rất không thoả đáng, rất là không nên. Nhưng giọng nói này lại lập tức im hơi lặng tiếng tan biến giữa những nụ hôn loạn xạ không cầm nổi hơi. Hai tay hắn vòng quanh cổ Lam Vong Cơ, cái nào sung sướng thì làm cái đó, mấy câu cam đoan "mình chỉ nhân lúc y say hỏi mấy câu thôi", "mình không làm gì khác hết" lặp đi lặp lại lúc trước đều bị chính hắn ăn hết. Đầy trong đầu chỉ còn lại "củi khô lửa bốc", nhưng bây giờ rõ ràng là hai người đều đang ướt nhẹp mà.
Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện áu một tiếng, tách môi ra: "Lam Trạm! Sao ngươi lại cắn người như chó thế hả?"
Đối với cái sự bất mãn rất nhỏ không đúng lúc của hắn, Lam Vong Cơ đáp lại bằng một phát cắn lên cằm, Ngụy Vô Tiện sợ như thế nhất, đầu mày cau lại, chơi ăn miếng trả miếng, thò một tay xuống, xoa nắn cái vị trí mà ban nãy hắn mới chọc ghẹo một phen.
Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt biến đổi, Ngụy Vô Tiện cười thở gấp mấy hơi, nói: "Sao nào, có đau không, có giận không? Giận đi! Trả thù ta đi chứ."
Trong giọng điệu toàn là hưng phấn chứ không hề có sợ hãi, nói xong còn mổ cái chóc lên khoé môi Lam Vong Cơ, cởi cái áo đã ướt đẫm của mình ra.
Làn da Lam Vong Cơ nóng hổi cứ như toàn thân đều bốc cháy, một tay siết chặt eo hắn, một tay khác vỗ lên mép thùng gỗ.
Tan tành. Căn phòng lập tức bừa bộn, thảm không dám nhìn.
Hai người lại hoàn toàn bất chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này, Lam Vong Cơ gần như là nhấc Ngụy Vô Tiện lên, đẩy hắn lên trên sạp giường. Ngụy Vô Tiện mới hơi nhổm nửa người trên một tí, đã lập tức bị y đè trở về, động tác hung hãn cực kỳ, hoàn toàn không giống Hàm Quang Quân chính trực hiểu lễ. Phần lưng Ngụy Vô Tiện bị đụng đau nhói, kêu mấy tiếng, Lam Vong Cơ hơi sựng lại. Ngụy Vô Tiện lập tức bật người dậy, phản công nằm trên, dốc sức mà đè, ghé sát vào lỗ tai y nói: "Không nhìn ra, ở trên giường ngươi lại dữ dội đến thế..."