Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 78 : Nhã Tao (Tam)

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Ba ngày sau, Nguỵ Vô Tiện mới biết cái thói xấu vặt của Lam Khải Nhân là gì.
Nội dung dạy học của Lam Khải Nhân cực kỳ dài dòng, lại còn muốn tất cả thi viết chính tả. Mấy đời gia tộc tu chân thay đổi, phạm vi thế lực phân chia, danh sĩ danh ngôn, gia tộc phả hệ... Lúc nghe cứ như nghe Thiên thư, lúc viết chính tả thì lại như bán mình làm nô.
Nhiếp Hoài Tang chép giúp Nguỵ Vô Tiện hai lần《Thượng nghĩa thiên》 xong. Trước khi kiểm tra gã khẩn cầu: "Ngươi cứu giúp ta với, năm nay là năm thứ ba ta đến Cô Tô rồi, nếu không thể xét qua ải được, đại ca ta sẽ đập gãy chân ta thật đó! Phân biệt trực hệ chi thứ với người trong tộc làm chi không biết, thế gia bọn ta nhiều con cháu như thế, quan hệ thân thích của mình cũng còn chưa nắm rõ, nội hai lớp ngoài thôi đã cô thẩm thúc bá kêu loạn miệng cả lên, ai mà rảnh rỗi vắt óc nhớ của người khác chứ!"
Hậu quả là giấy phao be bé bay đầy trời, là do Lam Vong Cơ đột nhiên xuất hiện trong cuộc kiểm tra, nắm lấy mấy tên đầu sỏ làm loạn. Lam Khải Nhân giậm tím mặt, phi thư đến các gia tộc lớn cáo trạng. Lòng lão hận cực: Hồi trước tuy là đám con cháu thế gia này đều ngồi không yên, nhưng tốt xấu gì cũng không ai dám tiên phong làm gì, mông đùi đều khép chặt gắng gượng dán sát vào nhau. Nhưng Nguỵ Anh vừa đến, đám nhóc có ý đồ nhưng không có gan làm kia bị hắn giật dây khiêu khích, nào thì chơi đêm nào thì uống rượu, cái tác phong không đứng đắn lớn dần lên... Nguỵ Anh này, quả nhiên như lão dự liệu, thật là nỗi lo sợ to lớn cho nhân gian!
Giang Phong Miên đáp lại: "A Tiện lúc nào cũng vậy cả. Vất vả Lam tiên sinh nhọc lòng quản giáo."
Thế là Nguỵ Vô Tiện lại bị phạt.
Ban đầu hắn còn không nghiêm túc đâu. Chẳng phải là chép sách hay sao, hắn đó giờ không thiếu người chép giùm. Ai mà ngờ lần này, Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh, ta muốn lắm mà chẳng thể giúp gì được rồi, chính ngươi cứ từ từ mà chịu đi."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Sao thế?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Lão... Lam tiên sinh nói, lần này chép "Thượng nghĩa thiên" với cả "Lễ tắc thiên" luôn."
"Lễ tắc thiên" chính là thiên rườm rà nhất trong mười hai thiên gia huấn của Lam thị, trích dẫn kinh điển là nó vừa thúi vừa dài, chữ lại còn nhiều đến bất thường, chép một lần đã muốn chết rồi, chép mười lần có lẽ đạp đất lên trời luôn ấy chứ. Nhiếp Hoài Tang nói: "Lão còn bảo, trong lúc bị phạt, không cho người ngoài ở cùng với ngươi, không cho chép giùm ngươi."
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Có chép giùm hay không sao mà lão biết được, lẽ nào lão còn kêu người tới nhìn chăm chăm vào ta à."
Giang Trừng nói: "Đúng là vậy thật."
"..."
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"
Giang Trừng: "Lão nói ngươi không được ra ngoài mỗi đêm, tới Tàng Thư các của Lam gia mà chép, thuận tiện úp mặt vào tường hối lỗi một tháng. Đương nhiên sẽ có người để mắt tới ngươi, còn là ai, chắc không cần ta nói nhiều đâu nhỉ?"
Bên trong Tàng Thư các.
Một chiếc chiếu, một cái bàn gỗ. Hai giá nến, hai con người. Một ngồi ngay ngắn, một khác thì - Nguỵ Vô Tiện đã chép hơn mười tờ "Lễ tắc thiên", đầu óc choáng váng, trong lòng buồn chán, vứt bút xả hơi, nhìn sang đối diện.
Lúc ở Vân Mộng, có không ít nữ hài tử của Giang gia hâm mộ hắn có thể đến nghe học và nhận sự dạy dỗ cùng Lam Vong Cơ, nói là mỹ nam tử ở Cô Tô Lam thị xuất hiện lớp lớp, đôi huynh đệ Lam thị song bích nọ trong tộc lại càng phi phàm. Trước đây Nguỵ Vô Tiện không rảnh ngó kỹ cái mặt y, giờ liếc nhìn, nghĩ vớ vẩn rồi nói: "Đúng là đẹp thật. Cả mặt mày lẫn dáng người đều không có lỗi để mà soi. Thiệt muốn kêu cái đám cô nương kia đến xem tận mắt, nếu cả ngày cứ trừng mắt lạnh lùng khổ đại cừu thâm như cha mẹ chết, mặt có đẹp hơn nữa cũng chẳng cứu nổi tên này."
Lam Vong Cơ chép lại một lần những niên đại xa xưa của Lam gia trong Tàng Thư các, lại bất tiện vì có người ngoài xem sách cổ, đặt bút chầm chậm, nét chữ ngay ngắn rõ ràng có khí khái. Nguỵ Vô Tiện không nín được mà buột miệng thốt lên lời khen từ tận đáy lòng: "Đỉnh của đỉnh."
Lam Vong Cơ không hề bị lay động.
Nguỵ Vô Tiện hiếm khi ngậm miệng lâu như thế, ngộp đến phát hoảng, nghĩ thầm: "Cái tên này khó chịu như thế, kêu mình ngồi đổi diện với y mấy canh giờ mỗi ngày, ngồi trong một tháng, này chẳng phải muốn mạng mình luôn sao?"
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà hơi nhoài người về phía trước
Ngụy Vô Tiện là người biết tìm thú vui cho mình, nhất là am hiểu mua vui trong sự khổ đau. Đã không có thứ gì để chơi, vậy thì cũng chỉ đành đùa giỡn Lam Vong Cơ mà thôi. Hắn nói: "Vong Cơ huynh."
Lam Vong Cơ lù lù bất động.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vong Cơ."
Nghe cứ như không nghe.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm!"
Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng ngừng bút, đôi mắt lạnh nhạt ngẩng lên nhìn sang hắn. Ngụy Vô Tiện trốn lùi ra sau, giơ tay ra vẻ đề phòng: "Ngươi đừng có nhìn ta kiểu đó. Kêu ngươi Vong Cơ ngươi không ư hử nên ta mới gọi tên ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì gọi tên ta ngược lại đi."
Lam Vong Cơ nói: "Bỏ chân xuống."
Tư thế ngồi của Ngụy Vô Tiện hết sức khó coi, người nghiêng sang một bên, chân duỗi ra bắt chéo. Thấy cuối cùng cũng chọc Lam Vong Cơ mở miệng được rồi, thầm vui vẻ như mây mờ trăng tỏ. Hắn nghe lời bỏ chân xuống, thân trên lại bất giác nhích tới gần hơn, cánh tay đặt trên thư án*, vẫn là cái tư thế không ra thể thống gì kia. Hắn nghiêm túc nói: "Lam Trạm, hỏi ngươi một chuyện. Ngươi -- có phải thực sự chán ghét ta không?"
Lam Vong Cơ rủ mi, lông mi ở trên hai gò má tạo thành bóng mờ nhạt. Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Đừng nha. Mới nói có vài câu đã không để ý tới người ta rồi. Ta muốn nhận sai, xin lỗi ngươi. Ngươi nhìn ta cái đi mà."
Dừng một chút, hắn nói: "Không nhìn ta hả? Được thôi, vậy ta nói một mình. Tối hôm đó, là ta không đúng. Ta sai rồi. Ta không nên leo tường, không nên uống rượu, không nên đánh nhau với ngươi. Nhưng ta xin thề! Chẳng phải ta cố ý gây hấn với ngươi đâu, ta thật sự không có xem cái gia quy kia của nhà ngươi. Gia quy của Giang gia toàn nói ngoài miệng thôi, vốn không có viết ra giấy. Nếu không phải vậy ta chắc chắn sẽ chẳng làm đâu." Chắc chắn sẽ không uống cạn một vò Thiên Tử Tiếu ngay trước mặt ngươi, mà ta sẽ ôm vào lòng rồi mang về phòng uống lén, ngày nào cũng uống, chia cho mọi người cùng uống, uống cho thoả.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hơn nữa, chúng ta bàn về chuyện lý lẽ cái đã, ai đánh trước? Là ngươi. Nếu như ngươi không ra tay trước, chúng ta vẫn có thể hoà thuận trò chuyện, nói cho rõ ràng. Nhưng ngươi đánh ta, ta lại chẳng thể đánh trả. Này không trách ta được. Ngươi có đang nghe đó không hả Lam Trạm? Lam công tử, Lam Nhị ca ca, thưởng cho ta cái mặt coi nào, nhìn ta đi chứ."
Đến mắt cũng chẳng thèm nhấc, Lam Vong Cơ nói: "Chép thêm một lần."
Người Ngụy Vô Tiện ngoẹo sang bên: "Đừng vậy mà. Ta sai rồi mà."
Lam Vong Cơ không chút lưu tình vạch mặt hắn: "Ngươi trước sau không hề có lòng hối cải."
Ngụy Vô Tiện chẳng nghiêm túc tí nào mà nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Ngươi bảo ta nói bao nhiêu lần cũng được. Quỳ xuống nói cũng được luôn."
Lam Vong Cơ gác bút, Ngụy Vô Tiện còn tưởng y hết chịu nổi nên muốn đánh mình, đang định trưng bản mặt cười hì hì ra, nhưng lại chợt phát hiện môi trên với môi dưới của mình như bị dính chặt vào nhau, không cười nổi. Hắn hoàn toàn biến sắc, cố sức nói: "A? A a a!"
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, khẽ thở một hơi, hai mắt mở ra, nét mặt lại trở về vẻ bình tĩnh, chấp bút lần nữa, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ngụy Vô Tiện đã sớm nghe nói tới cái thuật cấm nói đáng ghét của Lam gia, nhưng trong lòng vẫn cứ không tin thứ quỷ quái này. Cơ mà thử đi thử lại, khoé môi cũng sắp cào đỏ luôn rồi, làm cỡ nào cũng chẳng thể mở ra được. Chỉ chốc lát sau, hắn lướt bút như bay, ném tờ giấy qua. Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn, nói: "Vô vị." Rồi vò thành một cục vứt đi.
Ngụy Vô Tiện tức đến nỗi ngồi phịch trên chiếu lăn một vòng, lúc bò dậy thì lại viết một tờ nữa, đập ngay trước mặt Lam Vong Cơ, rồi vẫn bị vò thành một cục, ném đi.
Thuật cấm nói này mãi đến tận khi hắn chép xong mới được giải. Hôm sau tới Tàng Thư Các, đống giấy bị vò vứt đầy đất đều đã được người khác dọn đi.
Ngụy Vô Tiện đó giờ luôn lành thương thì quên đau, hôm trước mới vừa ăn thiệt vụ cấm nói, hôm nay ngồi chưa tới hai khắc miệng đã ngứa ngáy khó chịu. Chẳng biết sống chết gì, vừa mở miệng ra nói vài câu, đã bị cấm nói tiếp. Miệng không thể mở hắn liền viết nguệch ngoạc lung tung trên giấy, nhét vào cạnh Lam Vong Cơ, rồi lại bị vò thành một cục ném xuống đất. Ngày thứ ba vẫn vậy.
Nhiều lần như vậy bị cấm ngôn, đợi đến ngày quay mặt vào tường hối lỗi cuối cùng. Ngụy Vô Tiện hôm nay, Lam Vong Cơ thấy có hơi khác thường.
Từ lúc hắn đến Cô Tô, ngày nào cũng vứt hoặc bỏ quên bội kiếm ở đâu đó, chưa bao giờ thấy hắn nghiêm chỉnh đeo nó, nhưng bây giờ lại đem ra, đặt cái cạch lên trên thư án. Một trăm kiểu tạo phản gây rối hắn không tha cái nào, luôn tìm đủ cách quấy rầy thái độ bình tĩnh của Lam Vong Cơ, vậy mà giờ lại ngồi xuống là viết, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Lam Vong Cơ không có lý do gì thi thành thuật cấm nói với hắn cả, trái lại còn nhìn hắn lâu hơn chút, dường như không thể tin hắn bỗng nhiên thành thật. Quả nhiên, ngồi chưa bao lâu, bệnh cũ của Ngụy Vô Tiện lại tái phát, đưa một tờ giấy sang, ra hiệu bảo y xem.
Lam Vong Cơ vốn tưởng lại là mấy câu chữ lung tung nhảm nhí, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao lại lướt mắt qua, là một bức vẽ người. Người này ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào cửa sổ yên tĩnh đọc sách, mặt mày thần thái giống y như thật, đúng là mình.
Ngụy Vô Tiện thấy ánh mắt của y không lập tức dời đi ngay, miệng nhếch lên, nhếch nhếch mày, chớp chớp mắt. Chẳng cần mở miệng, ý đã rõ ràng: Giống không? Có được không?
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Rảnh rỗi như thế, không lo chép sách, lại đi vẽ linh tinh. Ta thấy ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ lệnh cấm."
Ngụy Vô Tiện thổi thổi vết mực chưa khô, thờ ơ nói: "Ta chép xong rồi, ngay mai sẽ không tới nữa đâu!"
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cuốn sách màu vàng của Lam Vong Cơ dường như thoáng ngừng lại, lúc này mới mở sang trang kế, cuối cùng cũng không cấm hắn nói, Ngụy Vô Tiện thấy chọc chẳng được, nhẹ nhàng ném bức vẽ kia sang, nói: "Tặng ngươi."
Bức vẽ bị vứt lên chiếu, Lam Vong Cơ không có ý định cầm. Những trang giấy nguệch ngoạc mà Ngụy Vô Tiện viết mắng y, lấy lòng y, nhận lỗi với y mấy ngày qua đều bị đối xử như thế, hắn quen rồi, cũng không thèm để ý, bỗng nhiên nói: "Quên mất, còn một món phải đưa cho ngươi nữa."
Nói xong hắn nhặt giấy nhấc bút, hạ ba lần thêm hai nét, ngó ngó rồi vẽ, sau đó lại nhìn người thật một thoáng, cười lăn ra đất. Lam Vong Cơ đặt quyển sách xuống, nhìn lướt qua, hoá ra hắn vẽ thêm bên tóc mai của mình một đoá hoa.
Khoé miệng y dường như giần giật, Ngụy Vô Tiện bò dậy, cướp lời: " "Vô vị" phải không, ta biết ngươi sẽ nói thế mà. Ngươi có thể nào thay từ khác không? Hoặc là nói nhiều hơn chẳng hạn?"
Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Cực kỳ vô vị."
Ngụy Vô Tiện vỗ tay: "Thêm vào đúng hai chữ. Cám ơn!"
Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, cầm lấy sách trên án, mở ra lần nữa. Mới vừa liếc nhìn, đã lập tức ném ra ngoài cứ như bị lửa liếm.
Y vốn đang xem một quyển kinh Phật, nhưng một thoáng vừa mở ra kia, đập vào mắt đều là bóng người trần truồng quấn quýt nhau. Quyển sách y đang xem đã bị người ta đánh tráo bìa, đổi thành một quyển xuân cung đồ
Không cần động não nghĩ cũng biết chuyện tốt này do ai làm, nhất định là người nào đó đã thừa dịp y dời sự chú ý xem tranh đã ra tay. Hơn nữa Ngụy Vô Tiện còn đang ở đây đập bàn cười há há: "Á há há há há há há há há há há há há há há!"
Quyển sách kia bị vứt xuống đất, Lam Vong Cơ như tránh rắn rết, chớp mắt một cái đã lủi tới góc Tàng Thư Các, giận dữ gào lên: "Ngụy Anh--!"
Ngụy Vô Tiện cười cười đến nỗi gần như lăn tọt xuống thư án, vật vã lắm mới giơ tay lên: "Có! Có ta!"
Bỗng dưng Lam Vong Cơ rút Tị Trần kiếm ra. Từ khi gặp nhau tới nay, Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy dáng vẻ thất thố như thế của y, vội nắm lấy bội kiếm của mình, mũi kiếm rời vỏ ba phân, nhắc nhở: "Lễ nghi! Chú ý lễ nghi! Hôm nay ta cũng mang theo kiếm, ngươi không cần Tàng Thư Các nữa hả!" Hắn đã sớm đoán được Lam Vong Cơ sẽ thẹn quá thành giận, đặc biệt đeo kiếm theo để tự vệ, sợ bị Lam Vong Cơ sẩy tay đâm chết dưới cơn nóng giận. Mũi kiếm của Lam Vong Cơ nhắm ngay hắn, đôi mắt nhạt màu kia chừng như muốn phun ra lửa: "Ngươi là cái thứ người gì!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta còn có thể là ai cơ chứ. Nam nhân!"
Lam Vong Cơ kịch liệt lên án: "Không biết xấu hổ!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Này mà cũng ngượng? Ngươi đừng nói với ta là xưa nay chưa từng xem thứ này nha. Ta không tin."
Lam Vong Cơ chịu thiệt thì chịu chứ tuyệt đối không mắng người, bức bối một lát, giương kiếm chỉ hắn, mặt lạnh như sương: "Ngươi ra ngoài. Chúng ta đánh."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu lia lịa: "Không đánh không đánh. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh nhau." Hắn định đi nhặt quyển sách bị ném đi kia, Lam Vong Cơ giành trước một bước giật lấy, cướp vào tay. Ngụy Vô Tiện động não một chốc, đoán ra y muốn cầm chứng cứ này đi tố giác hắn, cố ý nói: "Ngươi cướp làm chi? Ta còn tưởng ngươi không coi. Giờ muốn coi rồi hả? Muốn coi thì cũng đừng có cướp chớ, ta vốn đem tới cho ngươi mượn mà."
Lam Vong Cơ trắng cả mặt, gằn lên từng chữ: "Ta! Không! Coi!"
Ngụy Vô Tiện tiếp tục uốn éo dựng chuyện: "Ngươi không coi vậy ngươi cướp nó làm chi? Giấu riêng? Này không được đâu, ta mượn của người ta đó, ngươi coi xong phải trả lại... Ấy ấy ấy đừng có tới đây, chuyện gì cũng từ từ mà nói. Không phải ngươi định nộp lên đấy chứ? Nộp cho ai? Nộp cho lão... Nộp cho thúc phụ ngươi? Lam Nhị công tử à, thứ này có thể giao cho trưởng bối trong tộc xem hả? Lão nhất định sẽ nghi ngờ chính ngươi đã coi trước rồi, lúc đó mới xấu hổ!"
Lam Vong Cơ rót linh lực vào tay phải, sách liền rạn nứt thành ngàn vạn mảnh vỡ nhỏ, bay lả tả, từ không trung rơi xuống. Ngụy Vô Tiện thấy đã thành công kích thích y hủy thi diệt tích, an tâm, giả vờ tiếc hận: "Phung phí của trời!" Rồi nhón lấy một mảnh giấy nát rơi trên tóc, giơ lên cho Lam Vong Cơ xem: "Lam Trạm ngươi cái gì cũng tốt, nhưng cứ ưa vứt đồ tùm lum. Ngươi nói thử coi, mấy ngày qua ngươi vứt bao nhiêu giấy xuống đất rồi? Giờ ngươi lại bỏ thói vứt giấy đi, chuyển sang nghiện cái trò xé giấy. Ngươi xả, tự ngươi dọn. Ta đây mặc kệ." Đương nhiên, hắn cũng chưa từng quan tâm tới.
Lam Vong Cơ nhịn rồi nhịn, cuối cùng nín không nổi nữa, nổi điên quát: "Cút!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Giỏi cho cái tên Lam Trạm ngươi, ai cũng nói ngươi là viên ngọc quân tử sáng trong chiếu đời, hiểu nghi biết lễ, hoá ra cũng chỉ đến thế. Ngươi không biết Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào hả? Ngươi còn dám kêu ta "cút" nữa chứ. Chắc đây không phải lần đầu tiên ngươi dùng cái từ này với người ta..." Lam Vong Cơ rút kiếm đâm tới. Ngụy Vô Tiện vội nhảy lên bệ cửa sổ: "Cút thì cút. Tối ta sẽ cút, Khỏi phải tiễn!"
Hắn nhảy xuống Tàng Thư Các, đá lung tung như tên điên. Nhảy tót vào rừng cây, đã sớm có một đám người ở trong đó chờ hắn. Nhiếp Hoài Tang nói: "Sao rồi. Y coi chưa? Vẻ mặt thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Vẻ mặt gì? Hừ! Vừa nãy y gào to như thế, các ngươi không nghe hay sao?"
Nhiếp Hoài Tang bày ra vẻ mặt sùng bái: "Có nghe, y kêu ngươi cút! Ngụy huynh, lần đầu tiên ta nghe thấy Lam Vong Cơ kêu người khác "cút" đó! Ngươi làm thế nào hay vậy?"
Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở đắc ý: "Thiệt đáng mừng, hôm nay ta đã giúp y phá cấm rồi đó. Thấy chứ, Lam Nhị công tử được người ca tụng khen ngợi là có hàm dưỡng và gia giáo, trước mặt ta lại chả đỡ nổi một đòn."
Giang Trừng sầm mặt mắng: "Ngươi đắc ý cái rắm! Này có gì hay mà đắc ý hả! Bị người ta kêu cút là chuyện rất vẻ vang hay sao? Đúng là làm mất mặt nhà chúng ta!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta có lòng nhận lỗi với y, y lại không để ý tới ta. Cấm ta nói nhiều hôm như thế, ta chọc ghẹo y đó thì sao? Tiếc cho một quyển xuân cung quý giá của Hoài Tang huynh. Ta còn chưa xem xong nữa, thiệt là đặc sắc mà! Cái tên Lam Trạm này thiệt là chẳng hiểu phong tình gì cả, cho y coi y còn không vui, mặt trắng muốn mù mắt."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Không tiếc! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Giang Trừng cười lạnh: "Đắc tội cả Lam Vong Cơ lẫn Lam Khải Nhân, ngày mai ngươi cứ chờ chết đi! Không ai nhặt xác cho ngươi đâu."
Ngụy Vô Tiện phất phất tay, đi qua khoác vai Giang Trừng: "Quản nhiều vậy làm gì. Hơn nữa nói tới chọc ghẹo. Lần nào ngươi chả đi nhặt xác cho ta, lần này cũng không khác mấy đâu."
Giang Trừng đạp sang một cú: "Cút cút cút! Lần sau có làm chuyện thế này thì đừng để ta biết! Cũng đừng có gọi ta tới coi!"
......
Vì để đề phòng lão bảo thủ và tiểu bảo thủ họ Lam đột kích trong đêm, lôi hắn xuống giường rồi kéo đi trừng trị, Ngụy Vô Tiện ôm thanh kiếm kia của hắn ngủ nguyên đêm. Nào ngờ đêm này không những gió êm sóng lặng, mà đến ngày thứ hai, Nhiếp Hoài Tang lại còn hết sức vui mừng đến tìm hắn: "Ngụy huynh, huynh thiệt là số đỏ phủ đầu nha, lão đầu tử kia tối qua đã đi Thanh Hà dự hội Thanh Đàm của nhà ta rồi. Mấy hôm này chẳng cần nghe học, cũng khỏi phải thụ giáo!"
Bớt đi lão kia, còn thừa lại nhỏ, này
không khó đối phó! Ngụy Vô Tiện trở mình bò dậy, vừa mang ủng vừa mừng rỡ: "Thiệt là số đỏ phủ đầu, mây lành che đỉnh, trời cũng giúp ta mà."
Giang Trừng ở bên chuyên tâm lau kiếm, giội nước lạnh: "Chờ lão về, ngươi cũng vẫn chạy không thoát trận phạt đó."
Ngụy Vô Tiện nói: "Lúc còn sống ai lại đi quan tâm tới mấy cái chuyện này, phóng túng được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Đi, ta không tin trên ngọn núi của nhà họ Lam này không tìm được con gà rừng hay thú hoang nào."
Ba người vai kề vai, đi ngang qua nhã thất tiếp khách của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, dừng chân lại, ngạc nhiên nói: "Hai tên tiểu bảo... Lam Trạm!"
Có vài người bước ra khỏi nhã thất trước mặt, dẫn đầu là hai thiếu niên, tướng mạo như băng điêu ngọc mài, trang phục cùng một màu trắng như tuyết, đến cả tua rua của thanh kiếm sau lưng cũng đong đưa theo gió y hệt nhau, chỉ riêng có khí chất và vẻ mặt là khác nhiều mà thôi. Ngụy Vô Tiện nhận ra ngay, tên nghiêm mặt là Lam Vong Cơ, còn kẻ ôn hòa, tất nhiên là một vị khác trong Lam thị song bích - Trạch Vu Quân - Lam Hi Thần.
Lam Vong Cơ trông thấy Ngụy Vô Tiện, nhíu mày, gần như là "hung tợn" lườm hắn một cái, rồi dường như sợ nhìn thêm một khắc sẽ bị dây bẩn, dời mắt, nhìn về phương xa. Lam Hi Thần thì lại cười nói: "Hai vị là?"
Giang Trừng tỏ lễ, nói: "Vân Mộng Giang Vãn Ngâm."
Ngụy Vô Tiện cũng lễ: "Vân Mộng Ngụy Vô Tiện."
Lam Hi Thần đáp lễ, Nhiếp Hoài Tang giọng như muỗi kêu: "Hi Thần ca ca."
Lam Hi Thần nói: "Hoài Tang, trước đó không lâu ta đến Thanh Hà, đại ca ngươi còn hỏi ngươi học tập ra sao. Thế nào? Năm nay có thể qua không?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Đại để là có thể..." Gã như dưa héo được sương, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện cầu viện. Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Trạch Vu Quân, các ngươi định làm gì bây giờ thế?"
Lam Hi Thần nói: "Trừ thuỷ tuý. Không đủ nhân lực, trở về tìm Vong Cơ."
Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt: "Huynh trưởng hà tất nhiều lời, việc này không nên chậm trễ, lên đường ngay từ bây giờ đi."
Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Từ từ từ. Bắt thuỷ quỷ, ta biết nha, Trạch Vu Quân dẫn tụi này theo được không?"
Lam Hi Thần cười không nói, Lam Vong Cơ: "Không hợp quy củ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có gì mà không hợp quy củ chứ? Chúng tôi ở Vân Mộng thường hay bắt quỷ thuỷ lắm. Hơn nữa mấy ngày này lại đâu cần nghe học."
Vân Mộng nhiều hồ nhiều nước, sinh ra nhiều thuỷ tuý, người nhà họ Giang thật sự nắm chắc việc này, Giang Trừng cũng có tâm bù đắp mặt mũi mà Vân Mộng Giang thị ném mất trước mặt Lam gia, nói: "Không sai, Trạch Vu Quân, chúng tôi nhất định có thể giúp đỡ được."
"Không cần. Cô Tô Lam thị cũng..." Lam Vong Cơ còn chưa dứt lời, Lam Hi Thần đã cười nói: "Cũng được, vậy cám ơn. Chuẩn bị chút rồi lên đường thôi. Hoài Tang có thể đi cùng chứ?"
Nhiếp Hoài Tang tuy muốn đi theo tham gia trò vui, nhưng đụng phải ánh mắt của Lam Hi Thần liền nhớ tới đại ca của mình, lòng hoảng sợ, không dám ham chơi, nói: "Ta không đi đâu, ta trở về ôn tập..." Làm màu như thế, hi vọng lần sau Lam Hi Thần có thể nói vài câu hay ho trước mặt đại ca gã. Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng thì lại trở về phòng chuẩn bị.
Lam Vong Cơ dõi theo bóng lưng hai người bọn hắn, nhíu mày không rõ: "Sao huynh trưởng lại dẫn bọn họ theo? Trừ ma không phải chuyện cười đùa giỡn hớt."
Lam Hi Thần nói: "Thủ đồ và con trai độc nhất của Giang Tông chủ ở Vân Mộng thường có tiếng lành, không nhất định chỉ biết cười đùa giỡn hớt."
Lam Vong Cơ không ý kiến nữa, mặt lại đầy vẻ "không dám gật bừa".
Lam Hi Thần lại nói: "Hơn nữa, ngươi cũng đâu phải không muốn cho hắn đi?"
Lam Vong Cơ ngạc nhiên.
Lam Hi Thần nói: "Ta nhìn vẻ mặt của ngươi, rất giống muốn cho đại đệ tử của Giang Tông chủ đi cùng, vì lẽ đó nên ta mới đồng ý."
Trước nhã thất, im lặng như đóng băng.
Mấy tên môn sinh ở bên thầm nghĩ, thiệt là vĩnh viễn cũng chẳng biết Trạch Vu Quân rốt cuộc làm thế nào mà nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lam Nhị công tử nữa, quả nhiên là huynh đệ ruột mà...
Một hồi sau, Lam Vong Cơ mới gian nan nói: "Tuyệt đối không có chuyện này."
Y còn muốn thanh minh, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng đã thần tốc đeo kiếm lại đây. Lam Vong Cơ đành phải ngậm miệng không nói, đoàn người ngự kiếm xuất phát.
Trấn nơi Thủy quỷ quấy phá tên là Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm.
Thải Y trấn có đường thuỷ nối liền, không biết là do hệ thống sông ngòi dày đặc, hay là nhà dân đông đúc ở đôi bờ đường thuỷ mà trông toà thành nhỏ này giống như một mạng nhện. Tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ. Hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông.
Cô Tô ở nơi Giang Nam, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại. Hai chiếc thuyền đối diện đụng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau không chút nóng nảy. Vân Mộng nhiều hồ, nhưng không có kiểu trấn nhỏ vùng sông nước thế này. Ngụy Vô Tiện nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua hai vò rượu gạo nếp, đưa một vò cho Giang Trừng, nói: "Người Cô Tô nói năng điệu đà. Này chẳng phải đang cãi nhau, muốn coi thì tới Vân Mộng xem người ta cãi lộn thế nào! Có thể hù chết bọn họ ấy chứ... Lam Trạm ngươi nhìn ta làm gì, không phải ta nhỏ bụng không mua cho ngươi đâu, người nhà các ngươi chẳng phải là không thể uống rượu hay sao."
Không nán lại lâu, ngồi lên mười mấy chiếc thuyền nhỏ hẹp, chèo tới nơi thuỷ tuý tụ tập. Dần dần, nhà dân hai bên bờ sông ngày càng ít đi, đường sông cũng trở nên yên tĩnh.
Đi theo lòng sông này đến phía trước là một hồ nước lớn, có tên Bích Linh hồ.
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng mỗi người chiếm một con thuyền, vừa so ai chèo tới đó nhanh hơn, vừa nghe việc liên quan tới thuỷ tuý nơi đây.
Trấn Thải Y mấy chục năm qua chưa bao giờ có thủy quỷ quấy phá, vậy mà mấy tháng gần đây lại liên tiếp có người rơi xuống nước ở lòng sông này và hồ Bích Linh, thuyền hàng cũng không tránh khỏi việc bị chìm.
Mấy ngày trước, Lam Hi Thần bày trận giăng lưới ngay đây, vốn tưởng có thể bắt được một hai con, ai ngờ lại liên tục bắt được tận mười mấy con thuỷ quỷ. Rửa sạch mặt mũi thi thể mang về trấn gần đó hỏi thăm, lại có rất nhiều thi thể không ai nhận, cũng chẳng có ai ở bản địa quen biết. Hôm qua bày trận lần nữa, lại bắt được không ít. Tuy Lam Hi Thần nắm giữ tiêu ngọc "Liệt Băng", nhưng âm phá chướng của Lam gia lọt vào nước, uy lực đã suy yếu hơn nửa, e rằng khó mà đối phó được thuỷ tuý với số lượng đông đảo.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu nói chết đuối ở nơi khác, xuôi dòng dạt đến đây, cũng không thể nào nhiều như thế. Thứ thuỷ tuý này phân biệt khu vực, thông thường chỉ nhận định một vùng nước, chính là nơi bọn họ chết đuối, cực ít rời đi."
Lam Hi Thần gật đầu: "Không sai. Vì lẽ đó nên ta có cảm giác việc này không phải chuyện nhỏ, bèn gọi Vong Cơ cùng đến đây, đề phòng bất trắc."
Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, thủy quỷ đều thông minh cực kì.. Chèo thuyền chậm rãi tìm như thế, lỡ đâu chúng nó trốn luôn dưới đáy nước mãi không ra, chẳng lẽ định xuống dưới đó tìm? Không tìm được thì làm sao bây giờ?"
Lam Vong Cơ nói: "Tìm được mới thôi. Nằm trong chức trách."
Ngụy Vô Tiện: "Chả lẽ xài lưới bắt?"
Lam Hi Thần nói: "Không sai. Lẽ nào Vân Mộng Giang thị có phương pháp khác sao?"
Ngụy Vô Tiện cười không đáp. Vân Mộng Giang thị đương nhiên cũng xài lưới, nhưng hắn ỷ vào kỹ năng bơi giỏi, xưa nay đều nhảy thẳng xuống sông kéo thuỷ quỷ lên. Cách này quá nguy hiểm, chắc chắn không thể để người nhà họ Lam dùng. Hắn nói sang chuyện khác: "Nếu như có món đồ gì đó, như mồi câu có thể thu hút thủy quỷ tự tìm tới chẳng hạn. Hoặc là có thể chỉ ra vị trí của nó, như la bàn vậy."
Giang Trừng nói: "Cúi đầu nhìn nước, dốc sức bắt ngươi. Lại nghĩ viển vông."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tu tiên ngự kiếm, cũng đã từng là ý nghĩ viển vông mà!"
Hắn cúi đầu xuống, vừa khéo có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi nơi đuôi chiếc thuyền nọ, ý tưởng chợt loé, kêu lên: "Lam Trạm, xem ta."
Lam Vong Cơ đang ngưng thần đề phòng, nghe vậy bất giác nhìn về phía hắn, đã thấy sào trúc trong tay Ngụy Vô Tiện khua đi, một sào bọt nước rào rào rào bắn tới tung toé. Lam Vong Cơ đạp chân, nhẹ nhàng nhảy lên một con thuyền khác, tránh thoát bọt nước hắt sang, bực hắn quả nhiên tới đây chỉ để giỡn hớt cười đùa, nói: "Vô vị!"
Ngụy Vô Tiện lại đứng lên đạp một phát vào mạn thuyền, sào trúc vẩy một cái, lật luôn mặt thuyền xuống dưới, để lộ đáy thuyền. Mà trên tấm ván gỗ nơi đáy thuyền, có ba con thuỷ quỷ mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch đang bấu chặt vào đó!
Môn sinh gần đó lập tức chế trụ ba con này. Lam Hi Thần cười nói: "Ngụy công tử, sao ngươi biết chúng nó ở đáy thuyền?"
Ngụy Vô Tiện gõ gõ mạn thuyền: "Mức ngậm nước có điều bất thường. Vừa nãy trên thuyền chỉ có một mình y đứng, nhưng mực nước lại còn nặng hơn ở thuyền có hai người, chắc chắn có thứ gì đó bám vào đáy thuyền."
Lam Hi Thần khen: "Quả nhiên già dặn kinh nghiệm."
Sào trúc của Ngụy Vô Tiện khẽ quạt nước, thuyền nhỏ bơi nhanh, lướt đến ngang chỗ Lam Vong Cơ. Hai thuyền liền nhau, hắn nói: "Lam Trạm, vừa nãy không phải ta cố ý hắt nước ngươi đâu. Nếu như ta nói ra, chúng nó nghe thấy sẽ chạy. Nè, để ý tới ta chút đi chứ."
Lam Vong Cơ hu tôn hàng quý* liếc hắn một cái, nói: "Sao ngươi lại đi theo?"
*người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp.
Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Ta đến để nhận lỗi với ngươi. Tối hôm qua là ta không đúng, ta sai rồi."
Ấn đường Lam Vong Cơ mơ hồ biến đen. Phỏng chừng còn chưa quên trước đó Ngụy Vô Tiện đã "nhận lỗi" với y cái kiểu gì. Ngụy Vô Tiện biết rõ còn hỏi: "Sao sắc mặt ngươi khó coi dữ vậy? Đừng sợ, hôm nay ta đến để giúp đỡ thật mà."
Giang Trừng không nhìn nổi, nói: "Giúp thì giúp đi đừng ở đó nói nhảm, tới đây cho ta!"
Một môn sinh hô: "Lưới động!"
Quả nhiên, dây lưới kịch liệt run lên một hồi. Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy phấn chấn: "Đến rồi đến rồi!"
Tóc dài rậm rạp như rong đồng loạt cuồn cuộn tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ, từng đôi bàn tay trắng bệch bấu víu vào mạn thuyền. Lam Vong Cơ trở tay rút kiếm, Tị Trần rời vỏ, chặt đứt mười mấy cái cổ tay bên trái mạn thuyền, chỉ để lại bàn tay đã thọt ngón sâu vào bên trong gỗ. Đang định đi chém phía bên phải, một đường sáng đỏ chợt lướt qua, Ngụy Vô Tiện đã thu kiếm vào vỏ.
Dị động trong nước dừng, lưới cũng lặng yên. Chiêu kiếm vừa rồi của Ngụy Vô Tiện xuất ra cực nhanh. Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn ra sau lưng hắn chắc chắn chính là linh kiếm thượng phẩm, nghiêm nghị hỏi: "Kiếm này tên gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tùy Tiện."
Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tưởng y không nghe rõ, nói lại lần nữa: "Tuỳ Tiện."
Lam Vong Cơ cứng mày, không ưng: "Kiếm này có linh, gọi tên tuỳ tiện, chính là bất kính."
Ngụy Vô Tiện "ài" một tiếng, nói: "Nghĩ đâu đâu vậy. Không phải ta bảo ngươi gọi đại tên nó, mà là thanh kiếm này có tên "Tuỳ Tiện". Ầy, ngươi xem." Nói xong đưa kiếm qua, để Lam Vong Cơ thấy rõ chữ viết trên thanh kiếm này. Ở giữa đống hoa văn của vỏ kiếm có khắc hai chữ cổ, quả thật là hai chữ "Tùy tiện".
Một hồi sau Lam Vong Cơ vẫn không nói thành lời.
Ngụy Vô Tiện quan tâm nói: "Ngươi khỏi cần nói, ta biết mà, chắc chắn ngươi định hỏi ta tại sao lại gọi tên thế này đúng không? Ai cũng hỏi, phải chăng nó có ý nghĩa gì đặc biệt. Thật ra thì chẳng có cái ý gì đặc biệt cả, là do lúc Giang thúc thúc ban kiếm cho ta, có hỏi ta nghĩ tên gì cho nó? Lúc ý ta nghĩ tới tận hơn hai mươi cái tên, mà chả vừa lòng cái nào hết, tâm nói hay là để Giang thúc thúc chọn giùm ta đi, thế nên ta đáp "tuỳ tiện". Ai dè đúc kiếm xong, ra lò, trên mặt nó lại là hai chữ này. Giang thúc thúc nói: "Đã như vậy, kiếm này cứ gọi là Tuỳ Tiện đi." Thiệt tình thì tên này cũng đâu có tệ, nhỉ?"
Rốt cuộc, Lam Vong Cơ nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "... Hoang đường!"
Ngụy Vô Tiện vác kiếm lên vai, nói: "Người như ngươi sao chẳng thú vị gì cả vậy. Tên này nghe hay mà, như cái vỏ ngoài nghiêm túc của ngươi vậy đó, chuẩn một bộ, há há!"
Lúc này, trong hồ nước xanh biếc, chợt loé lên một bóng đen thật dài quẩn quanh thuyền nhỏ.