Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 80 : Dương Dương

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Dương Dương
Ngụy Vô Tiện úp sấp nằm nguyên đêm, suy nghĩ những năm vừa qua đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra với Lam Vong Cơ, hơn nửa đêm mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, mới mở mắt ra Lam Vong Cơ đã đi đâu không rõ, hắn thì nằm trên chiếc giường nhỏ, hai tay để bên hông, quy quy củ củ ép sát vào trong, dáng vẻ an phận thủ thường, cả người còn đắp chăn kín mít.
Ngụy Vô Tiện xốc chăn, năm ngón tay phải vùi vào tóc. Ngủ tới nửa đêm, cái sự vô lý và cảm giác sợ hãi không tên vẫn cứ còn mãi không phủi đi được.
Cửa gỗ tĩnh thất bị gõ nhẹ hai lần, giọng Lam Tư Truy ở ngoài vọng vào: "Mạc công tử? Ngươi đã dậy chưa?"
Ngụy Vô Tiện: "Còn sớm mà gọi ta làm gì?!"
Lam Tư Truy: "Sớm, sớm?... Đã giờ Tị rồi."
*Giờ tị: Từ 9 ~ 11h sáng
Người nhà họ Lam đều làm vào giờ Mão nghỉ vào giờ Hợi, cũng quy luật đó, Ngụy Vô Tiện lại giờ Tỵ làm giờ Sửu nghỉ, muộn hơn nhà cậu ta hẳn một canh giờ. Hắn úp sấp cả đêm, eo hơi mỏi, nói: "Ta không dậy nổi."
Lam Tư Truy: "Hửm, ngươi bị làm sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Ta làm sao chứ. Ta bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi ngủ đó!"
Tiếng của Lam Cảnh Nghi từ nơi xa hùng hổ vọng tới: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó, bọn này không thể tha thứ cho ngươi được. Ra đây!"
Ngụy Vô Tiện oan uổng nói: "Thiệt đó! Y ngủ với ta cả một đêm luôn! Ta không ra đâu, ta không có mặt mũi gặp người khác!"
Mấy tiểu bối ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau. Chỗ ở của Hàm Quang Quân không thể tùy ý bước vào, bọn họ dở khóc dở cười, lại không có cách nào trực tiếp đi vào kéo người ra ngoài. Lam Cảnh Nghi cả giận nói: "Thật là không biết xấu hổ! Hàm Quang Quân không phải đoạn tụ, y ngủ với ngươi?! Ngươi đi sang chỗ khác ngủ y còn cám ơn ông trời kìa. Dậy! Ngươi dắt con lừa kia đi mau, dạy nó cho tốt, ồn ào muốn chết!"
Nhắc tới vật cưỡi của hắn, Ngụy Vô Tiện vội lăn người bò dậy: "Ngươi làm gì Tiểu Bình Quả của ta rồi?! Ngươi đừng có đụng vô nó, nó biết đá hậu đó."
Lam Cảnh Nghi nói: "Tiểu Bình Quả là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Lừa của ta á!" Hắn ra khỏi tĩnh thất, để hai người này dẫn đến một nơi đầy cỏ xanh, con lừa kia quả nhiên đang la hét không dứt, ồn ào không thôi. Lý do nó kêu là vì nó muốn ăn cỏ, thế nhưng trên bãi cỏ kia lại tụ tập mười mấy quả cầu lông trắng tròn tròn, làm nó không cách nào hạ miệng.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Thiệt nhiều thỏ! Đến đến đến, xiên lên xiên lên, nướng!"
Lam Cảnh Nghi giận sôi máu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh! Mau làm nó câm miệng đi, nhóm đọc sáng tới hỏi nãy giờ rồi!"
Ngụy Vô Tiện cầm quả táo trong đống đồ ăn sáng bọn họ đưa tới chỗ hắn cho nó ăn, quả nhiên, con lừa hoa gặm quả táo xong liền không để ý tới việc kêu la nữa, nhúc nhích cái miệng nhai cà rộp cà rộp. Ngụy Vô Tiện một bên vuốt cổ nó, một bên nghĩ tới ngọc lệnh thông hành trên người đám tiểu bối này. Hắn chỉ vào thỏ trắng tròn vo đầy đất, nói: "Không thể nướng thật hả? Có phải nướng xong sẽ bị đuổi xuống núi liền không?"
Lam Cảnh Nghi như lâm đại dịch, mở ra hai tay ngăn cản ở trước mặt hắn, nói: "Đây là do Hàm Quang Quân nuôi, chúng ta chỉ là thỉnh thoảng giúp chăm sóc mà thôi, ngươi dám nướng!"
Ngụy Vô Tiện nghe xong, suýt nữa cười ngã xuống đất, nghĩ thầm: "Cái tên Lam Trạm này thật là! Hồi trước đưa y y không thèm, giờ lại lén lén lút lút nuôi một đàn. Còn bảo không muốn, lừa ai? Làm ơn đi, y mà thích mấy con vật nhỏ nhỏ đầy lông trắng xoá này ấy hả! Y nuôi kiểu gì? Hàm Quang Quân nghiêm mặt ôm thỏ, ui mình chết mất thôi..."
Nhưng nghĩ tới tình cảnh tối qua, hắn bỗng nhiên cười không nổi nữa.
Chính vào lúc này, từ phía tây Vân Thâm Bất Tri Xứ, truyền đến từng hồi chuông.
Tiếng chuông này hoàn toàn không giống với tiếng chuông báo canh giờ, vừa dồn dập vừa mạnh mẽ, cứ như có tên điên nào đó đang đánh. Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy hoàn toàn biến sắc, không để ý tới động tác chọc cười đó của hắn, bỏ hắn lại đó mà chạy đi. Ngụy Vô Tiện lòng biết khác thường, vội vàng đuổi theo.
Tiếng chuông truyền đến từ một toà vọng lâu.
Toà vọng lâu này gọi là "Minh thất", vách tường chung quanh đều lấy vật liệu đặc thù tạo ra, có chú văn chữ triện, là kiến trúc chuyên dùng để chiêu hồn của Lam gia. Khi tiếng chuông trên vọng lâu đột ngột tự phát, cũng đồng nghĩa với việc có chuyện xảy ra: Người tiến hành nghi thức chiêu hồn bên trong, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngoài vọng lâu, con cháu Lam gia và môn sinh vây lại ngày càng nhiều, nhưng không một ai dám tùy tiện bước vào. Cửa Minh thất là một tấm gỗ đen nhánh, chỉ có thể mở từ bên trong. Dùng sức mạnh phá ở ngoài không những khó, mà còn trái với điều cấm. Huống hồ, nghi thức chiêu hồn xảy ra việc ngoài ý muốn, đây là chuyện cực đáng sợ, bởi vì không ai biết rốt cuộc đã triệu hồn phách nào đến, liều liều lĩnh lĩnh xông vào sẽ xảy ra chuyện gì. Mà từ khi Minh thất hình thành đến nay, hầu như chưa hề xuất hiện tình huống chiêu hồn thất bại, điều này càng khiến lòng người sợ hãi.
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không hề xuất hiện, dự cảm không ổn. Nếu Lam Vong Cơ còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghe tiếng cảnh báo vang lên sẽ lập tức chạy tới mới đúng, trừ khi... Đột nhiên, cửa đen bị đụng cái ầm, một môn sinh áo trắng lảo đảo vọt ra.
Bước chân gã chênh vênh, vừa lao ra đã ngã lăn xuống bậc thang. Cửa Minh thất chợt tự động đóng lại, cứ như gã bị ai đó tức giận ném ra.
Người bên ngoài vội vã ba chân bốn cẳng nâng môn sinh này dậy. Gã được nâng dậy xong lại lập tức ngã xuống, không khống chế nổi mà nước mắt rơi đầy mặt, túm lấy người ta nói: "Không nên... Không nên chiêu..."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay gã, nhìn thẳng vào mắt gã, trầm giọng nói: "Các ngươi chiêu loại hồn gì? Còn ai ở bên trong? Hàm Quang Quân đâu?!"
Tên môn sinh này dường như vô cùng khó thở, há miệng nói: "Hàm Quang Quân, bảo ta trốn..."
Nói còn chưa dứt lời, máu đỏ từ miệng và mũi gã đã ồng ộc tuôn ra. Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh người vào lòng Lam Tư Truy. Cây sáo trúc chế tác qua loa kia còn cắm bên hông, hắn hai bước đi hẳn mấy bậc, đạp một cú lên cửa lớn của Minh thất, lớn tiếng quát: "Mở!"
Cửa lớn Minh thất hệt như há miệng cười to, bỗng nhiên mở ra. Ngụy Vô Tiện chợt nghiêng mình đi vào. Cửa lớn khép lại ngay sau hắn. Vài môn sinh kinh hãi, cũng xông lên theo, nhưng dù làm gì cánh cửa kia cũng không sao mở được. Một gã khách khanh nhào lên trên cửa, vừa giận vừa sợ, bật thốt lên: "Rốt cuộc tên điên này là ai?!"
Lam Tư Truy đỡ môn sinh kia, cắn răng nói: "... Trước hết đừng quan tâm hắn là ai, đến giúp ta. Gã thất khiếu chảy máu!"
Ngụy Vô Tiện vừa tiến vào Minh thất, liền cảm giác có một luồng khí đen bức bách áp sát vào mặt.
Khí đen kia dường như là oán khí, là thể pha trộn của sự tức giận và liều lĩnh, hầu như có thể dùng mắt thường để thấy, bị nó bao vây lấy, ngực mơ hồ đau đớn khó chịu. Minh thất dài rộng hơn ba trượng, trong bốn góc có vài người hôn mê ngã trái ngã phải. Ngay trung tâm trận pháp trên mặt đất, dựng đứng đối tượng chiêu hồn lần này.
Không có món nào khác, chỉ độc một cánh tay. Chính là cái thứ mang từ Mạc gia trang về!
Mặt cắt của nó hướng xuống đất, đứng thẳng hệt như một cây gậy, bốn ngón quắp thành đấm, ngón trỏ duỗi ra, dường như đang chỉ vào người nào đó. Khí đen cuồn cuộn tràn ngập toàn bộ Minh thất, chính là do nó phát ra.
Người tham dự nghi thức chiêu hồn chạy cũng đã chạy, ngã cũng đã ngã, chỉ có Lam Vong Cơ thủ chủ tịch phía Đông vẫn còn ngồi ngay ngắn.
Y ngồi nghiêm chỉnh, người bên cạnh nằm úp lên trên một cây đàn cổ, tay vẫn chưa đặt trên dây đàn, nhưng dây đàn hãy còn rung động kêu ong oong không thôi. Y dường như vốn đang ngưng thần lắng nghe âm thanh của thứ gì đó, phát giác có người xông vào, lúc này mới ngẩng đầu.
Nét mặt của Lam Vong Cơ luôn không chút lay động, Ngụy Vô Tiện chẳng thể nhìn ra tâm tư y. Trấn thủ nơi đầu Tây vốn là Lam Khải Nhân, mà lúc này lão cũng đã ngã nghiêng một bên, giống hệt tên môn sinh chạy ra khỏi Minh thất, thất khiếu chảy máu, mất hết thần trí. Ngụy Vô Tiện thay thế vị trí của lão, đối ngược với Lam Vong Cơ ở nơi xa xa.
Đêm đó ở Mạc gia trang, Ngụy Vô Tiện lấy tiếng huýt sáo quấy nhiễu trước tiên, Lam Vong Cơ thì ở nơi xa xa dùng tiếng đàn tấn công, trong lúc vô tình hai người bọn họ đã liên thủ lại, mới áp chế được cánh tay này. Ánh mắt của hắn và Lam Vong Cơ đụng vào nhau, lòng sáng tỏ, giơ tay phải, một chuỗi huyền âm ùn ùn tuôn ra, Ngụy Vô Tiện lập tức dùng tiếng sáo phối hợp.
Khúc mà bọn họ tấu, tên là "Chiêu hồn". Lấy thi thể người chết, hay một phần của thi thể, hoặc là vật mà người đó yêu thích lúc còn sống làm môi giới, khiến vong hồn theo âm mà tới. Thông thường chỉ cần một đoạn, đã có thể nhìn thấy thân hình vong hồn trong trận hiện ra. Nhưng hắn đã sắp tấu xong một khúc, vẫn chẳng có hồn phách nào được vời tới.
Cánh tay kia như đang phẫn nộ, toàn thân nổi gân xanh, cảm giác ngột ngạt trong không khí càng trở nặng. Nếu như kẻ trấn thủ phía Tây chính là người khác, cũng sẽ tránh không khỏi kết cục thất khiếu chảy máu, không chống đỡ nổi mà ngã xuống như Lam Khải Nhân từ lâu. Ngụy Vô Tiện âm thầm hoảng sợ: Hắn với Lam Vong Cơ cùng tấu "Chiêu hồn" vẫn không cách nào triệu vong hồn tới, đây gần như là chuyện không thể. Trừ khi... Trừ khi hồn phách của kẻ đã chết này, đã cùng bị cắt rời như thi thể của gã!
Xem ra vị nhân huynh này chết còn thảm hơn hắn một chút. Lúc trước tuy thi thể của hắn bị cắn khá là nát, nhưng tốt xấu gì hồn phách cũng còn nguyên vẹn.
"Chiêu hồn" vô dụng, giai điệu giữa kẽ ngón tay Lam Vong Cơ xoay chuyển, một khúc khác nổi lên.
Khúc này rõ ràng không hề giống với giai điệu âm u cổ quái, hệt như đang kêu gọi tra hỏi, mà yên tĩnh bình yên, khúc có tên "An tức". Hai khúc này đều là danh khúc huyền môn được lưu truyền rộng rãi, không hiếm người biết thổi hoặc đàn nó, Ngụy Vô Tiện theo sát một cách tự nhiên.
Ống sáo của Di Lăng lão tổ tên là "Trần Tình", uy danh truyền xa. Lúc này hắn dùng sáo phối hợp, cố ý thổi sai rất nhiều, hơi không đủ, khiến người ta không dám nghe hết. Phỏng chừng Lam Vong Cơ chưa từng hợp tấu với một người tệ hại như vậy, đàn một lúc, mặt không hề cảm xúc giương mắt nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện mặt dày làm bộ không nhìn thấy, điệu càng thổi càng cao, xoay người , đang chuẩn bị tiếp tục thổi, đột nhiên sau lưng truyền đến dị tượng, hắn nhìn lại, nhất thời cả kinh. Chỉ thấy nguyên bản Lam Khải Nhân đã mất đi ý thức vậy mà ngồi dậy thẳng tắp, ngăn lại thất khiếu chảy máu một lát, mặt giận sôi máu, râu nhếch lên, tay chỉ vào Ngụy Vô Tiện phát run, khàn cả giọng quát: "Đừng thổi nữa! Cút! Không được——"
Rốt cuộc "Không được" cái gì, còn chưa nói xong, lão phun ra một ngụm máu tươi, lại ngã trở về chỗ ban đầu, một lần nữa lại rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm.
Hắn biết rõ Lam Khải Nhân "Không được" đằng sau đó là cái gì: Không cho thổi! Không cho phép hợp tấu! Không cho phép làm bẩn tiếng đàn ái đồ Vong Cơ của lão!
Trận này bọn họ cầm sáo hợp tấu, lại đem Lam Khải Nhân tươi sống thành hôn mê bất tỉnh, có thể thấy được khó nghe tới trình độ nào...
Bất quá, dù vậy, dưới tiếng sáo và cầm liên hợp áp chế, cánh tay kia chậm rãi rủ xuống. Ngụy Vô Tiện không hề có ý nghĩ hổ thẹn, khó nghe thì khó nghe, có hiệu quả là được.
Cuối cùng một tiếng đàn dừng lại, chốc lát sau, chốc lát sau, cửa lớn Minh thất bật tung, ánh nắng hắt vào trong. Tiếng cảnh báo trên vọng lâu chấm dứt, tử đệ và môn sinh vây ở ngoài Minh thất đều đồng loạt vọt vào, một đám đều gọi: "Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ đem tay đặt ở trên dây đàn, ngăn lại dư âm dây đàn vù vù, đứng dậy đi dò xét mạch Lam Khải Nhân. Có y dẫn đầu, những người còn lại cũng rất nhanh trấn định, đặt người các vị tiền bối lớn tuổi thất khiếu chảy máu trong phòng nằm ngang, tiến hành cứu chữa. Lúc bọn họ thi châm đưa thuốc, một tốp môn sinh khác thì lại nhấc chiếc chuông đồng lên, ụp lên cánh tay kia. Hiện trường tuy bận rộn, nhưng ngăn nắp trật tự, hơn nữa lại còn nhẹ giọng nói khẽ, không có ai phát ra tiếng ồn ồn ào ào.
Mấy người sầu lo nói: "Hàm Quang Quân, đan dược cùng thi châm đều không có hiệu quả, cái này nên làm thế nào cho phải?"
Lam Vong Cơ đặt ba ngón tay lên mạch Lam Khải Nhân, nhăn lông mày không nói. Lam Khải Nhân chủ trì qua nghi thức chiêu hồn không có một ngàn cũng có tám trăm, trong đó không thiếu hung linh lệ quỷ, thế mà bị oán khí của nó phản công gây thương tích, có thể thấy được oán khí quỷ thủ này làm cho nhiều người ta sợ hãi, quả thực trước đây chưa từng gặp.
Ngụy Vô Tiện cắm sáo trúc vào hông, ngồi chồm hổm bên cạnh chiếc chuông đồng, vuốt ve kim văn trên đó, trong lòng suy tư, chợt thấy Lam Tư Truy mặt lộ vẻ ảm đạm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lam Tư Truy sớm đã biết hắn không phải người bình thường, chần chờ một lát, thấp giọng nói: "Có một chút áy náy mà thôi."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Áy náy cái gì?"
Lam Tư Truy: "Quỷ thủ này, là hướng tới chúng ta."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói: "Ngươi làm sao mà biết được?"
Lam Tư Truy ũ rũ đáp: "Không cùng cấp bậc Triệu Âm Kỳ, không có cùng họa pháp và uy lực. Lúc trước chúng ta ở Mạc gia trang vẽ vài lần Triệu Âm Kỳ, phạm vi xung quanh chỉ có tác dụng năm dặm. Nhưng này là quỷ thủ, sát khí rất nặng, dùng máu thịt xương người làm thức ăn. Nếu như ngay từ đầu nó ở trong phạm vi tác dụng, lấy trình độ hung tàn của nó, Mạc gia trang sớm máu chảy thành sông rồi. Thế mà, nó là đến lúc sau ở chỗ chúng ta mới đột nhiên xuất hiện... Tức là nói, nó nhất định là bị lòng người mang ác ý, cố ý tại lúc kia, góp phần tới địa điểm kia đấy."
Ngụy Vô Tiện: "Việc học rất vững chắc, phân tích không sai."
Lam Tư Truy cúi đầu nói: "Như vậy, mấy mạng người Mạc gia trang kia, sợ là chúng ta... Cũng phải chịu trách nhiệm đảm nhiệm... Hơn nữa hôm nay, còn làm mệt mỏi Lam tiên sinh bọn họ đến hôn mê bất tỉnh..."
Trầm mặc một lát, Ngụy Vô tiện vỗ vỗ vai của cậu, nói: "Nên chịu trách nhiệm không phải các ngươi, chính là cái người thả ra quỷ thủ kia. Trên đời này có một số việc vốn dĩ chính mình không thể khống chế."
Bên kia, Lam Vong Cơ rút tay lại, mọi người Lam gia vội hỏi: "Hàm Quang Quân, như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Truy tìm nguồn gốc."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sai, truy tìm nguồn gốc, tìm được toàn thây quỷ thủ này, tự nhiên có biện pháp cứu người."
Mặc dù Lam Cảnh Nghi biết hắn chắc chắn không phải tên điên, nhưng chung quy cũng không nhịn được mà dùng giọng điệu khiển trách nói với hắn: "Ngươi nói đơn giản quá, chiêu hồn thì gọi không ra, nhốn nháo thành thế này, đi đâu mà tìm đây?"
Lam Vong Cơ nói: "Hướng Tây Bắc."
Lam Tư Truy ngạc nhiên nói: "Tây Bắc? Hàm Quang Quân, vì sao là hướng Tây Bắc?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Chẳng phải đã chỉ cho ngươi rồi sao?"
Lam Cảnh Nghi nghi hoặc: "Chỉ cho ta xem? Ai? Ai chỉ? Hàm Quang Quang không chỉ nha?"
Ngụy Vô Tiện: "Nó á."
Mọi người lúc này mới phát hiện, hắn chỉ, thế nhưng là quỷ thủ kia!
Cánh tay kia yên lặng chỉ vào một phương hướng, có người thay đổi vị trí của nó, nó đúng là bướng bỉnh xoay lại đây, khôi phục nguyên hướng, mọi người chưa bao giờ thấy qua tình huống như vậy, kinh ngạc không thôi. Lam Cảnh Nghi nói: "Nó? Nó... Nó đây là chỉ cái gì?!"
Ngụy Vô Tiện: "Còn có thể chỉ cái gì? Hoặc là thi thể hắn mặt khác bộ phận, hoặc là, chính là hung thủ hại hắn biến thành như vậy."
Nghe vậy, mấy thiếu niên vừa vặn đứng ở hướng Tây Bắc chạy nhanh né tránh. Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, chậm rãi đứng dậy, đối với chư danh môn sinh nói: "Thu xếp tốt thúc phụ."
Mấy người kia gật đầu nói: "Vâng! Ngài là liền muốn xuống núi sao?"
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, Ngụy Vô Tiện đã lén lén lút lút nhích đến phía sau y, trong lòng vui rạo rực mà lớn tiếng tự nhủ: "Tốt tốt tốt, cuối cùng có thể xuống núi bỏ trốn rồi!"
Sắc mặt mọi người lộ vẻ vô cùng thê thảm, môn sinh lớn tuổi đặc biệt sợ hãi, vài tên thiếu niên lại ít nhiều có chút thói quen. Chỉ có Lam Khải Nhân nằm trên mặt đất, không có ý thức dường như là một bộ mặt co rúm, mọi người đều cùng nghĩ: "Người này nói thêm vài câu nữa, nói không chừng Lam tiên sinh lại bị hắn làm cho tươi sống tỉnh lại đây này..."
--------------------------
Tiên thủ thế gia xuất hành săn đêm, thường hay tiền hô hậu ủng, rất là phô trương. Nhưng Lam Vong Cơ xưa nay ưa độc lai độc vãng, cánh tay kia lại tà môn quái dị, hơi sơ ý chút là có thể hại đến người ngoài, nên y không hề dẫn theo môn sinh hay con cháu trong gia tộc, chỉ mang một mình Ngụy Vô Tiện, ngày càng chăm chăm dán chặt mắt vào hắn.
Ngụy Vô Tiện vốn nghĩ là xuống núi dò xét rồi tìm một cơ hội chuồn mất, nhưng ý đồ chạy trốn nhiều lần trên đường, kết cục không có chỗ nào là không bị Lam Vong Cơ một tay nắm gáy áo xách trở về. Hắn thay đổi sách lược, cố gắng hướng thân trên Lam Vong Cơ lại dán lại dính, nhất là buổi tối, kiên trì bò lên trên người Lam Vong Cơ, trông chờ vào Lam Vong Cơ bị buồn nôn không chịu được tranh thủ thời gian một kiếm đem mình chẻ đi. Nhưng mặc hắn điên Đông Tây Nam Bắc, Lam Vong Cơ vẫn lù lù bất động. Ngụy Vô Tiện vừa chui vào trong chăn y, y sẽ nhẹ nhàng một chưởng vỗ Ngụy Vô Tiện toàn thân cứng ngắc, sẽ đem Ngụy Vô Tiện nhét vào một đầu khác trong chăn, xếp tư thế thành quy củ ngủ thắng tới hừng đông. Ngụy Vô Tiện ăn nhiều lần thiệt thòi, tỉnh lại đều là xương sống, thắt lưng, chân nhuyễn không ngừng kêu khổ, không khỏi nghĩ thầm: "Cái người này trưởng thành, so với trước kia còn vô vị nhiều hơn. Hồi trước trêu chọc y, y còn biết ngượng, trông mà thích cực. Nhưng hôm nay chẳng những không nhúc nhích, còn học được đáp trả rồi, lẽ nào thật sự lại như vậy!"
Đi theo hướng cái tay kia chỉ, hai người thẳng một đường đi về hướng Tây Bắc. Mỗi ngày hợp tấu một khúc "An Tức", để tạm thời xoa dịu cơn giận và sát khí của nó, đi tới một vùng gần Thanh Hà, cánh tay vẫn giữ tư thế chỉ đường hồi lâu bỗng nhiên thay đổi.
Nó rụt ngón trỏ về, năm ngón tay gom thành nắm đấm. Này chứng minh, thứ mà cánh tay chỉ, ở ngay chung quanh đây.
Bọn họ vừa đi vừa tìm hiểu, đến một toà thành nhỏ ở Thanh Hà. Đang giữa ban ngày, trên đường đầy người đến người đi, rất là náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện đá đá giẫm giẫm đi theo đằng sau Lam Vong Cơ, bỗng có một mùi son phấn thơm gay mũi phả vào mặt.
Ngửi quen cái mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Vong Cơ rồi, Ngụy Vô Tiện bị cái mùi này xộc vào, bật thốt lên: "Ngươi bán cái gì thế hả? Cái mùi này thật là."
Mùi thơm này toả ra từ một người mặc áo đạo sĩ, là một tên lang trung mặt đầy vẻ giang hồ bịp bợm. Lưng gã đeo một chiếc gùi, chào hàng vài món đồ nho nhỏ với người đi đường qua lại, thấy hắn tới hỏi, liền vui vẻ nói: "Gì cũng có bán! Son bột nước hàng đẹp giá rẻ. Công tử xem thử không?"
Ngụy Vô Tiện: "Được, xem thử."
Lang trung nói: "Mua giùm nương tử ở nhà hả?"
Ngụy Vô Tiện: "Để ta xài."
"..." Nụ cười của lang trung cứng lại, thầm nghĩ: "Đùa ta hả?!" Còn chưa nổi cáu, đã thấy một nam tử trẻ tuổi khác đi cùng vòng trở về, mặt không chút cảm xúc nói: "Không mua thì đừng phá."
Nam tử này cực anh tuấn cực tao nhã, áo trắng khăn buộc hơn cả tuyết, màu mắt nhàn nhạt, hông đeo trường kiếm. Lang trung này là một tên đạo sĩ, biết chút chút về Huyền môn thế gia, nhận ra gia văn của Cô Tô Lam thị, không dám lỗ mãng, vội vịn cái rương chạy biến về phía trước. Ngụy Vô Tiện nói: "Sao ngươi lại chạy? Ta muốn mua thật mà!"
Lam Vong Cơ: "Ngươi có tiền mua không?"
Ngụy Vô Tiện: "Không có tiền thì ngươi cho ta." Nói xong liền đưa tay vào ngực y mò. Vốn không hi vọng sẽ móc ra được thứ gì, ba lần hai lượt, vậy mà lại moi ra một túi tiền đẹp đẽ khéo léo, nặng trĩu thật.
Này rõ ràng không phải vật Lam Vong Cơ sẽ mang trên người, cơ mà mấy hôm qua, chuyện khiến hắn khó mà tưởng nổi của Lam Vong Cơ cũng chẳng phải một hai gì, Ngụy Vô Tiện hết bất ngờ rồi, liền cầm túi tiền bỏ đi. Quả nhiên, Lam Vong Cơ để mặc hắn cầm, mặc hắn đi, không có nửa câu bất mãn.
Nếu không tự nhận rằng mình có hiểu chút chút về tính tình cộng với cái suy nghĩ giữ thân trong sạch của Lam Vong Cơ, và cả việc danh tiếng Hàm Quang Quân luôn tốt đến đáng sợ, hắn gần như sẽ hoài nghi giữa Lam Vong Cơ và Mạc Huyền Vũ có phải đã từng có gút mắc gì hay không.
Bằng không tại sao hắn đã làm đến nước này rồi mà còn chịu đựng được?!
Đi thêm một quãng, Ngụy Vô Tiện vô tình quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ bị hắn bỏ lại ở xa xa đằng sau, vẫn đang đứng tại chỗ, nhìn về phía hắn.
Bước chân của Ngụy Vô Tiện bất giác chậm lại.
Không biết tại sao, lòng hắn lờ mờ cảm thấy, bản thân mình dường như không nên đi nhanh như thế, không nên vứt bỏ Lam Vong Cơ ở lại phía sau.
Lúc này, bên cạnh có người hô: "Di Lăng lão tổ, năm văn một tấm, mười văn ba tấm!"
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?!?!"
Hắn vội vã tới ngó thử coi là ai đang bán hắn, vậy mà lại là cái tên lang trung giang hồ giả đạo sĩ kia. Gã không bày mớ son phấn kém chất lượng nữa, mà cầm một xấp giấy hình hung thần ác sát, nói luôn mồm: "Năm văn một tấm mười văn ba tấm, cái giá này không mua sẽ thiệt! Ba tấm là quá đẹp. Một tấm dán cửa lớn, một tấm dán đại sảnh, tấm cuối dán đầu giường. Sát khí nồng tà khí đậm, lấy ác chế ác lấy độc trị độc, bảo đảm yêu ma quỷ quái gì đó không dám tới gần!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Khoác lác tận trời. Linh như thế mà ngươi bán một tấm có năm văn?!"
Lang trung: "Sao lại là ngươi nữa? Mua thì mua không mua thì thôi. Nếu ngươi muốn mua một tấm năm mươi văn, ta đây sẵn lòng bán."
Ngụy Vô Tiện lật qua lật lại cái xấp "Di Lăng lão tổ trấn ác đồ" kia, thiệt tình không thể nào chấp nhận tráng hán mặt mũi hung dữ, mắt lồi gân nổi trong tranh vẽ là mình: "Ngụy Vô Tiện là mỹ nam tử có tiếng gần xa, ngươi vẽ cái gì đây? Chưa từng thấy người thật thì đừng có vẽ bậy, nhầm với người khác!"
Lang trung kia đang định nói gì đó, Ngụy Vô Tiện bỗng cảm giác có gió ập tới sau lưng mình, lắc người tránh qua. Hắn tránh thoát, nhưng lang trung giang hồ kia lại bị người ta hất ra ngoài. Gã té ngã vào sạp bán chong chóng bên lề đường của người ta, đỡ rồi nhặt nhặt rồi đỡ, luống cuống tay chân không thôi. Lang trung này đang định chửi rủa, lại thấy người đá mình là một tiểu công tử toàn thân đầy ánh vàng, không phú thì cũng quý, khí thế hạ hơn phân nửa; Lại ngó tiếp, trước ngực đối phương thêu một đoá bạch mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lãng, khí thế lền hoàn toàn hoá không. Nhưng dù sao cũng vẫn không cam lòng khi bỗng dưng bị đá một cú như thế, ỉu xìu nói: "Sao ngươi đá ta?"
Tiểu công tử kia chính là Kim Lăng. Cậu ta khoanh tay, lạnh lùng thốt: "Đá ngươi? Dám nhắc tới ba chữ 'Ngụy Vô Tiện' này trước mặt ta, ta đây không giết ngươi còn phải quỳ xuống đội nghĩa mang ơn ta kia, còn dám rao hàng ở chợ. Muốn chết!"
Ngụy Vô Tiện không ngờ tới Kim Lăng sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ cậu ta vừa lộ mặt đã ngang ngược đến nước này. Thầm nghĩ: "Không biết đã xảy ra chuyện gì mà tính tình nó lại nóng nảy hung dữ, lại còn xấc láo tùy hứng không coi ai ra gì thế này, học đủ thói xấu chỗ cửu cửu với phụ thân nó, còn chỗ tốt của mẫu thân nó lại không học được chút nào, nếu mình không đập cho nó tỉnh ra, sau này sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi."
Mắt thấy Kim Lăng dường như chưa xả hết giận, hắn bước tới áp sát người nằm trên đất kia, nói chen vào: "Kim Lăng!"
Lang trung kia không dám lên tiếng, trong mắt đầy ắp vẻ thiên ân vạn tạ. Kim Lăng chuyển hướng sang Ngụy Vô Tiện: "Ngươi còn chưa chạy?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ấy da, thiệt chẳng biết lần trước kẻ bị đè dưới đất bò dậy không nổi là ai vậy ta, là ai vậy ta?"
Kim Lăng cười xùy một tiếng, huýt một tiếng sáo ngắn. Ngụy Vô Tiện vốn không hiểu ý, nhưng chỉ chốc lát sau, ở xa xa bỗng truyền tới tiếng thở hồng hộc phì phì của một con thú.
Hắn quay đầu nhìn lại, một con hắc tông linh khuyển cao bằng nửa người từ góc đường chạy ra, thè chiếc lưỡi dài, chạy xồng xộc tới chỗ hắn!
Tiếng kêu sợ hãi trên đường ngày một gần hơn, tiếng sau cao hơn tiếng trước: "Chó dữ cắn người kìa!"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên biến sắc, co cẳng chạy biến.
Nói ra thật xấu hổ, uổng cho cái danh Di Lăng lão tổ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thật ra hễ thấy chó là hãi. Này cũng đành chịu thôi, lúc hắn bị Giang Phong Miên hốt về nhà không lâu, thường hay lăn ra ngoài buông thả, cướp đồ ăn ngay trên miệng chó dữ, bị rượt theo cắn vài lần, rồi kể từ đó dù chó to hay nhỏ hắn đều sợ muốn chết, Giang Trừng đã cười nhạo hắn không ít lần vì chuyện ấy. Việc này nói ra chẳng những mất mặt, mà còn chả có mấy người tin, bởi vậy độ lưu truyền không cao. Hồn vía Ngụy Vô Tiện gần như lên mây, mắt chợt thấy một bóng dáng trăng trắng, vội gào muốn nổ tim nát phổi: "Lam Trạm cứu ta!"
Kim Lăng đuổi theo tới nơi, vừa thấy Lam Vong Cơ, kinh hãi đến biến sắc: "Sao cái tên tiên này lại đi chung với y?!"
Lam Vong Cơ làm người nghiêm túc, nói năng thận trọng, không ít người ngang hàng trong tiên môn mỗi khi chạm mặt y đều cảm thấy kinh sợ, nói chi đám tiểu bối này, lực đe dọa chỉ có hơn Lam Khải Nhân năm đó chứ tuyệt không hề kém. Con chó kia từng được nghiêm túc huấn luyện, cũng là vật rất có linh tính, y hệt cậu ta - biết không thể ngang ngược trước mặt người này, miệng àu hú kêu mấy tiếng xong, cong đuôi, trốn ra đằng sau Kim Lăng.
Con hắc tông linh khuyển này là giống quý Kim Quang Dao đưa cho Kim Lăng. Bình thường hễ nghe nói là của Liễm Phương Tôn đưa, đố kẻ nào dám chíp nửa lời, nhưng Lam Vong Cơ nào có phải người thường. Y mặc kệ kẻ tặng là ai, kẻ thả chó là tên nào, nên chỉnh ra sao thì chỉnh thế đó, nghiêm trị không tha. Kim Lăng thả chó rượt người khác trên đường bị y bắt gặp, tim lạnh ngắt, thầm nói: "Chết chắc rồi, y mà không giết con linh khuyển mình vất vả lắm mới huấn luyện được, thì cũng sẽ hung hăng dạy dỗ mình một trận cho coi!"
Nào biết, Ngụy Vô Tiện đâm đầu luồn qua cánh tay Lam Vong Cơ, chui ra sau lưng y, còn hận không thể trèo lên trên cây cột ngọc này, leo tới đỉnh mới thôi. Lam Vong Cơ bị hai tay hắn vòng qua, dường như cả người đều cứng đờ. Lúc này không chạy còn đợi khi nào, thừa cơ, Kim Lăng lại huýt hai tiếng ngắn, dắt con hắc tông linh khuyển của cậu ta chạy trối chết.
Lang trung bẹp dưới đất ở một bên kia ngọ ngọay đứng dậy, lòng vẫn còn sợ hãi: "Thói đời mà, con cháu thế gia bây giờ thiệt chẳng ra sao! Chẳng ra sao!"
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng chó sủa đi xa dần, cũng khí định thần nhàn chắp hai tay, đi vòng từ sau lưng Lam Vong Cơ ra, mỉm cười tán thành: "Không sai, thói đời mà, lòng người không còn chất phác nữa rồi. Kém hơn thế hệ chúng ta năm đó nhiều lắm."
Người này thấy chó liền hãi, lúc chó bị đuổi đi rồi thì lại là một đấng hảo hán. Lam Vong Cơ sửa sang lại vạt áo bị hắn nắm nhàu, lắc lắc đầu. Lang trung kia vừa thấy hắn, vứt cái xấp "Di Lăng lão tổ trấn ác đồ" vào tay hắn như ném khoai lang nóng: "Huynh đài, ban nãy cám ơn ngươi! Cái này là quà cám ơn. Ngươi bán tháo hết đi, ba văn một tấm, bán hết cũng được ba trăm đó!"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn chân dung tráng hán mặt mũi hung dữ trong đó, không bình luận. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười: "Ngươi tạ lễ cái này đó hả? Muốn cám ơn thật, thì vẽ hắn đẹp đẹp chút giùm ta cái đi!... Khoan khoan, đừng đi vội, ta có chuyện muốn hỏi thăm ngươi. Ngươi buôn bán ở đây, có nghe nói tới chuyện kì lạ nào không? Hay là từng trông thấy hiện tượng kì quái gì đó?"
Lang trung nói: "Chuyện kì lạ? Ngươi hỏi ta là đúng rồi, tại hạ đóng quân quanh năm ở đây, được xưng là Thanh Hà Bách Hiểu Sinh. Chuyện lạ thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thí dụ như, có vật quấy phá, kỳ án phân thây."
Lang trung: "Nơi đây không có, cơ mà nếu ngươi đi về phía trước năm, sáu dặm, ở đó có một dãy núi gọi là dãy Hành Lộ, nhưng ta khuyên ngươi đừng nên đi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Lạ thế nào?"
Lang trung: "Dãy Hành Lộ này, còn có một biệt danh khác gọi là 'Cật Nhân lĩnh', ngươi nói có lạ không?"