Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 84 : Triêu Lộ (Sương Mai)

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Vào thành, trong dòng người đi đường rộn rộn ràng ràng, Lam Vong Cơ hỏi: "Vết ác trớ sao rồi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Lúc đó Kim Lăng chôn quá gần huynh đệ tốt này nên oán khí nhiễm phải không ít, màu ngấm vào rất đậm. Có mờ đi một chút, vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Đại khái là tìm đủ bộ phận thi thể, hoặc chí ít tìm được phần đầu mới có thể nghĩ tới cách loại bỏ triệt để. Không sao cả."
"Huynh đệ tốt" chính là vị nhân huynh bị ngũ mã phân thây này. Bởi vì không biết hắn rốt cuộc là ai, tên gọi là gì, Ngụy Vô Tiện bèn đề nghị dùng "huynh đệ tốt" để gọi thay. Sau khi Lam Vong Cơ nghe xong, lặng im một hồi, coi như đã ngầm đồng ý danh xưng này. Đương nhiên, chính y tuyệt đối sẽ không dùng cái từ ấy.
Lam Vong Cơ: "Một chút là bao nhiêu."
Ngụy Vô Tiện: "Một chút là một chút. Sao hả, có muốn ta cởi ra cho ngươi xem không."
Chân mày Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, dường như thật sự lo hắn sẽ cởi quần áo ngay bên đường, y nói: "Về rồi cởi."
Ngụy Vô Tiện cười há há rồi chợt nghiêm mặt: "Hàm Quang Quân, ngươi cảm thấy, kẻ thả huynh đệ tốt tới Mạc gia trang để hắn đi tập kích đám Lam Tư Truy, và khâu hai chân hắn vô một cái xác khác rồi vùi vào trong vách tường, có phải cùng một nhóm người?"
Tuy khi xưa và bây giờ trong lòng hắn đều gọi thẳng tên Lam Vong Cơ, nhưng quãng thời gian trước đó ngày nào hắn cũng gọi tôn xưng của y, gọi đến quen luôn rồi. Hơn nữa danh xưng này do hắn kêu lên, lại mang theo một kiểu giả vờ đoan trang buồn cười. Ngoài mặt, hắn cứ nửa thật nửa giả tiếp tục kêu như thế.
Lam Vong Cơ nói: "Hai nhóm."
Ngụy Vô Tiện: "Việc này nhìn sao cũng thấy giống nhau. Hao tâm tổn sức khâu chân vào một cái xác khác, giấu trong tường, rõ ràng là không muốn để tứ chi bị phát hiện. Đã như vậy, thì sẽ không có chuyện cố tình quẳng tay trái đi tập kích người của Cô Tô Lam thị, nếu thế nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý và truy tra. Một phí hết tâm tư để giấu kín, một khác lại ra tay liều lĩnh như sợ người khác không phát hiện, nên không phải cùng một nhóm."
Lời đều đã bị hắn giành hết, Lam Vong Cơ dường như không còn gì để nói, nhưng vẫn "ừ" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói: "Người giấu chân biết truyền thống xây Tế Đao đường của Thanh Hà Nhiếp thị, mà người ném tay trái thì lại hết sức hiểu rõ hướng đi của Cô Tô Lam thị, e rằng lai lịch đều không hề đơn giản. Chuyện muốn làm rõ, có lẽ càng ngày càng nhiều."
Lam Vong Cơ: "Đi được bước nào hay bước ấy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nhận ra ta kiểu gì vậy?"
Bọn họ ngươi hỏi một câu ta đáp một câu, liên tục trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện vốn định nhân cơ hội này hỏi bất ngờ để dụ Lam Vong Cơ buột miệng nói ra đáp án cuối cùng của vụ này, kết quả vẫn thất bại, tạm thời bỏ qua, lần sau lại chiến tiếp, đổi đề tài khác: "Ta chưa từng tới Lịch Dương, trước đó toàn là ta hỏi thăm, lần này ta muốn làm biếng, ngươi đi nghe ngóng đi."
Lam Vong Cơ quay lưng bỏ đi, Ngụy Vô Tiện nói: "Từ từ từ từ. Hàm Quang Quân, xin hỏi ngươi, hướng đó đi đâu?"
Lam Vong Cơ quay đầu lại: "Đến tiên môn thế gia trấn giữ nơi đây."
Ngụy Vô Tiện túm tua rua kiếm của y, kéo y trở về: "Tìm bọn họ làm chi. Đây là địa bàn của người ta, dù bọn họ có biết cũng không nói ngươi hay đâu. Chuyện như vậy hoặc là sợ xấu hổ, hoặc là không muốn để người ngoài nhúng tay vào. Hàm Quang Quân tôn quý à, không phải Ngụy mỗ bôi nhọ ngươi, nhưng ra ngoài làm việc, ngươi mà không có ta thì thật sự không được đâu. Ngài thăm dò kiểu đó, hỏi ra được mới là chuyện lạ đó."
Lời này nói đến mức có hơi không giữ mồm giữ miệng, nhưng trong mắt Lam Vong Cơ lại đầy một vẻ dịu dàng, y nói: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Ừm gì mà ừm, như vậy mà cũng ừm." Trong bụng lại cực lực oán thầm: "Chỉ biết kêu 'ừm', quả nhiên vẫn muộn!"
Lam Vong Cơ nói: "Vậy phải thăm dò thế nào."
Ngụy Vô Tiện chỉ về một hướng: "Đương nhiên là tới đó."
Nơi hắn chỉ, là một con đường dài rộng rãi. Cờ hiệu gọi mời cao cao thấp thấp treo đầy hai bên đường, khăn vải đỏ thắm quấn quanh, mắt sáng rực. Mỗi một cửa tiệm đều mở rộng cửa chính mặt tiền, cầm mấy vò đen thùi lùi tròn vo ở trong điếm ra bày ngoài tiệm, còn có hoả kế nâng chiếc khay chứa một chén rượu nhỏ vỗ ngực tự tiến cử với người đi đường.
Hương rượu mạnh trôi nổi đầy đường, thảo nào ban nãy Ngụy Vô Tiện càng đi càng chậm, đi tới đầu đường rồi hoàn toàn không nhúc nhích nữa.
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: "Nơi thế này hoả kế thường đều trẻ tuổi lanh lợi, biết chịu khó, hơn nữa khách tới mỗi ngày, nhiều người nhiều miệng, gần đó có đồn đãi chuyện gi, nhất định chạy không khỏi tai mắt của bọn họ."
Lam Vong Cơ "ừ" không phản đối, nhưng mặt lại viết đầy "chẳng qua là do ngươi muốn uống rượu thôi".
Ngụy Vô Tiện cứ thế nắm tua rua kiếm của y mà lôi, hai mắt toả sáng bước vào con đường bán rượu. Lập tức có năm, sáu tên hoả kế của các quán rượu khác nhau vây lại đây, người sau niềm nở hơn người trước: "Nếm thử đi? Rượu Hà gia có tiếng vùng này đó!"
"Công tử nếm thử cái này đi, nếm thử không tốn tiền, uống thích thì lần sau lại ghé tới quan tâm chuyện làm ăn của quán nha."
"Rượu này nghe mùi không gắt, nhưng uống xuống bụng lại đủ hừng hực!"
"Uống xong rồi mà ngươi còn đứng được ta theo họ ngươi luôn!!!"
Ngụy Vô Tiện nghe xong tiện miệng nói: "Được!" Cầm lấy chén rượu của tên hoả kế vóc dáng thấp bé mà họng to kia, ngửa đầu uống một ngụm cạn veo, cười tủm tỉm giơ cái chén trống trơn ra cho gã xem: "Theo họ ta?"
Hoả kế ngẩng đầu lên: "Ý ta nói là uống một vò kia!"
Ngụy Vô Tiện: "Vậy thì cho ta -- ba vò."
Hoả kế kia vui mừng quá đỗi, lao ngay về quán. Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Kinh doanh mà, làm ăn trước, chuyện khác nói sau. Làm nghề buôn bán, miệng dẻo là được."
Lam Vong Cơ bỏ tiền ra trả.
Hai người bước vào quán, trong quán bố trí bàn gỗ ghế gỗ để khách nghỉ ngơi tán gẫu. Đám hoả kế khác ở trong thấy quần áo mặt mày Lam Vong Cơ đầy khí phách liền kinh hãi như gặp được người trời, không dám thất lễ, ra sức lau bàn ghế hồi lâu mới dám mời ngồi. Bên chân Ngụy Vô Tiện đặt hai vò, trong tay cầm một, nói vài câu thân thiện với hoả kế kia xong, liền ngắt sang chủ đề chính, hỏi chuyện lạ nơi đây. Tên hoả kế kia cũng thuộc dạng nói nhiều, xoa tay hỏi: "Chuyện lạ thế nào?"
"Nhà ma, mộ hoang, phân thây, đại loại thế."
Con ngươi hoả kế xoay tròn đảo quanh: "À... Các ngươi làm gì? Ngươi với y."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải ngươi đã đoán ra rồi sao."
Hoả kế sáng tỏ, nói: "Đúng thật. Đoán không trật, hai vị chắc cũng là người của thế gia cưỡi mây đạp gió bay tới bay lui gì đó nhỉ. Nhất là vị bên cạnh ngài này, ta chưa từng thấy người bình thường nào lại... Lại... Như thế..."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lại xinh đẹp như thế."
Hoả kế cười haha: "Ngài nói lời này, vị công tự ấy không vui đâu. Chuyện lạ phải không, có chứ. Cơ mà không phải bây giờ, tận mười năm trước kia. Ngươi đi hướng này, ra khỏi thành thêm hai, ba dặm nữa sẽ thấy một tòa nhà, nhà bình thường thôi, được xây cất rất đẹp, chính là Thường trạch ấy."
"Toà nhà đó làm sao."
"Thảm án diệt môn đó!" Hoả kế nói: "Ngài hỏi, ta đương nhiên sẽ kiếm chuyện quái lạ nhất trong mớ quái lạ mà nói rồi. Cả nhà chết ráo. Nghe nói, đều bị doạ chết tươi!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ đăm chiêu, như đang nhớ tới việc gì. Ngụy Vô Tiện lại không rảnh để ý, có thể hù chết tươi một nhà mấy mạng, ắt hẳn là lệ quỷ hung linh cực tàn nhẫn khủng bố. Không phải nhà nào cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng như Thanh Hà Nhiếp thị, thế gia tu tiên bình thường, sẽ không tha thứ khi trên địa giới của mình lại xuất hiện thứ này, hắn nói: "Vùng này có thế gia tu tiên trấn giữ không?"
Hỏa kế: "Có. Như thế nào không có?"
Ngụy Vô Tiện: "Bọn họ ứng đối ra sao?"
"Ứng đối?" Hoả kế vắt khăn lên vai, ngồi xuống: "Vị công tử này có biết, thế gia tu tiên trấn giữ ở Lịch Dương hồi trước họ gì không? Họ Thường đó. Cái nhà chết sạch ấy, chính là nhà bọn họ! Người chết cả rồi, thì còn ai ra ứng đối?"
Thường gia bị diệt môn, chính là thế gia tu tiên trấn giữ nơi đây?!
Tuy Ngụy Vô Tiện chưa từng nghe nói tới Lịch Dương Thường thị nào đó, này chắc chắn không phải tiên môn vọng tộc nào, nhưng cả một gia tộc Huyền môn bị diệt, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ nhặt, mà là chuyện lớn khiến người nghe kinh hãi. Hắn truy hỏi tiếp: "Nhà họ Thường bị diệt môn thế nào?"
Hoả kế nói: "Ta cũng nghe nói lại thôi. Thường gia kia ấy, vào một buổi tối nọ, bỗng có tiếng đập cửa truyền từ bên nhà bọn họ ra."
Ngụy Vô Tiện: "Tiếng đập cửa?"
"Đúng! Đập cửa vang rung trời. Ở trong lại toàn tiếng kêu khóc, hệt như tất cả mọi người đều bị giam bên trong không ra được. Này rất quái đúng không? Cửa được cài then bên trong, ngươi mà là người bên trong muốn ra ngoài, tự mở ra không được hay sao mà phải đập cửa? Ngươi có đập cửa người ngoài cũng hết cách thôi. Hơn nữa, cửa không mở được, chẳng lẽ ngươi không biết trèo tường?"
"Trong đầu người ở ngoài lén lút tự nhủ. Nơi đây ai cũng biết Thường gia là gia tộc tu tiên ghê gớm của vùng này. Gia chủ nhà họ hình như tên Thường Bình ấy nhỉ, hắn có một thanh kiếm biết bay, đứng trên đó bay được luôn! Nếu ở trong xảy ra chuyện thật, đến cả nhà hắn cũng chẳng gánh nổi, thì những dân chúng bình thường kia tụ tập lại đó, không phải muốn tìm chết hay sao. Bởi vậy nên không có ai bắc thang hay leo tường vào trong đó coi thử cả."
"Cứ thế qua một tối, tiếng gào khóc bên trong ngày càng nhỏ dần. Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló, cửa lớn của Thường gia, tự động mở ra.
"Nguyên một nhà mười mấy người chủ, hơn năm mươi gia phó cả nam lẫn nữ, ngồi có, nằm có, miệng trào nước mật, tất cả đều bị dọa chết tươi."
Ông chủ quán rượu quay đầu lại mắng: "Ngươi muốn chết hả! Không lo làm việc đi ở đó mà nói tới cái chuyện chết chết chết năm xưa."
Ngụy Vô Tiện nói: "Lấy thêm năm vò." Lam Vong Cơ trả tiền mười vò, ông chủ liền vui vẻ ra mặt, căn dặn hoả kế: "Cố gắng tiếp khách, đừng có chạy lung tung!"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói tiếp."
Hoả kế không còn nỗi lo về sau nữa, bày hết bản lĩnh toàn thân ra, nói: "Từ đó về sau, trong một quãng thời gian, hễ người đi đường bước ngang Thường trạch gần đó vào ban đêm, đều nghe thấy tiếng đập cửa từ bên trong truyền ra."
"Ngươi nghĩ thử coi, người tu tiên cưỡi mây đạp gió đánh yêu quái như họ, quỷ quái yêu ma gì đó đều nhìn quen quá rồi, vậy mà bọn họ còn bị doạ chết tươi, vậy thì thứ đó đáng sợ đến cỡ nào chứ. Đi đêm nhiều, có ngày gặp ma! Đến cả khi chôn rồi, còn có thể nghe thấy tiếng đập hòm đùng đùng đùng ở nghĩa địa! Cũng chỉ có chủ nhân Thường Bình nhà họ ra ngoài chưa về mới tạm tránh được một kiếp thôi."
Ngụy Vô Tiện chú ý nghe từng câu một, câu nào câu nấy đều nhớ rõ, lập tức nói: "Mà khoan. Không phải ngươi nói cả nhà chết hết hay sao?"
---------------------
Hoả kế nói: "Đừng nóng vội nha, đang muốn nói đây nè. Đúng là chết hết. Ta nói tránh được một kiếp, cũng chỉ là tạm thời thôi. Chưa tới vài năm, người chủ Thường Bình kia với mấy người hắn mang theo lúc ra ngoài, vẫn chết. Lần này chết còn đáng sợ hơn nữa, là bị người ta dùng kiếm lăng trì đến chết! Lăng trì là cái chết ra sao hả, là cầm dao cầm kiếm, xẻo đủ 3600 đao, mãi đến tận khi thịt bị cắt xuống hết chỉ còn lại xương..."
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện không thể nào không biết lăng trì là gì, nếu muốn viết ra một quyển tên "ngàn cách chết thảm", không ai có tư cách viết nó hơn hắn, nhấc tay nói: "Ta hiểu rồi. Vị huynh đài này, ngươi có biết vì sao mà Thường gia lại bị diệt môn không?"
Hoả kế: "Ta nghe nói, là bởi vì đắc tội người không nên đắc tội, bị cố tình xử lý. Nhất định là vậy! Không phải vậy thì tại sao một đám người sống sờ sờ ra đó, còn là người tu tiên nữa chứ, lại trốn không thoát? Chắc chắn đã bị thứ đồ gì hoặc là người nào đó nhốt ở trong rồi."
Ông chủ quán rượu rất sợ bọn họ tán gẫu không được vui, bèn đưa hai đĩa đậu phộng với hạt dưa nhỏ tới. Ngụy Vô Tiện gật đầu cám ơn, hỏi tiếp: "Có tra ra được thứ đó là gì hoặc người là ai không?"
Hoả kế ha ha nói: "Công tử nói lời này chẳng phải chê cười rồi sao? Chuyện của mấy đại gia bay tới bay lui trên trời kia, phường lăn lộn kiếm sống qua ngày như chúng tôi nào có rõ ràng, lẽ ra đều cùng là người tu tiên các ngài, phải hiểu rõ hơn ta cơ chứ. Ta chỉ nghe loáng thoáng, dường như đắc tội người không nên đắc tội! Dù sao thì từ đó về sau, không còn ai trông coi yêu ma quỷ quái ở vùng đất Lịch Dương này nữa."
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ nói: "Người không nên đắc tội..."
"Đúng đúng." Hoả kế nhai vài hạt đậu phộng: "Ân ân oán oán của môn phái thế gia gì đó phức tạp quá nhỉ! Ta nghĩ, Thường gia nhất định là bị tu tiên bên ngoài trả thù, giết người đoạt bảo không phải chuyện thường hay sao, mấy tên kể chuyện với trong truyện truyền kỳ diễn nghĩa đều viết như thế. Cơ mà, tuy ta không rõ cụ thể là ai, nhưng hình như có liên quan tới một đại ma đầu rất nổi tiếng."
Ngụy Vô Tiện cười nâng chén đến bên môi: "Ta đoán, ngươi định nói ngươi không biết đại ma đầu này là ai chứ gì?"
Hoả kế vui vẻ: "Ngài trật rồi. Này thì ta biết, hình như tên là... Di... Á, Di Lăng, Di Lăng lão tổ!"
Ngụy Vô Tiện sặc một phát, òng ọc phì ra một chùm bong bóng trong chén rượu: "... Gì chứ?"
Lại là hắn?!
Hoả kế quả quyết: "Đúng, không sai! Họ Ngụy, hình như gọi là Nguỵ Vô Tiền gì đó. Nhắc tới hắn thì giọng điệu đều vừa hận vừa sợ!"
"..." Ngụy Vô Tiện suy tư mãi, tin chắc hai điểm, một, là khi hắn còn sống chưa tới Lịch Dương bao giờ; Hai, trong tất cả người hắn giết không hề có ai bị hắn lăng trì tới chết. Hắn cảm thấy vô lý, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, như muốn tìm ở y một lời giải thích.
Lam Vong Cơ chờ cái nhìn này của hắn nãy giờ, y nói: "Đi."
Coi vẻ mặt, Ngụy Vô Tiện hiểu rõ hiểu ra, Lam Vong Cơ có lời muốn nói, nhưng không tiện khi nói trước mặt người khác ngay quán rượu này. Hắn đứng dậy: "Vậy trước khi đi, tính... Tính tiền đúng không. Tiểu huynh đệ, chỗ rượu bọn này mua để tạm chỗ ngươi, khi nào về lại uống tiếp." Hắn nửa đùa nửa thật nói: "Đừng có ăn giựt nhá."
Hoả kế đã ăn hơn nửa đĩa đậu phộng: "Sao có thể chứ! Quán đây không dối trên lừa dưới. Ngài cứ yên tâm để ở đây, không thấy các ngươi về chúng tôi sẽ không đóng cửa quán. Ơ ơ, hai vị công tử, có phải định đến Thường trạch bây giờ không? Quào, thiệt là lợi hại, ta là người địa phương mà còn chưa từng tới đây này! Chỉ dám đứng chỗ xa xa lén lút trông vào thôi, hai vị định đi vào luôn hả? Các ngươi định làm thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tụi này cũng chỉ đứng xa xa lén lút trông vào thôi."
Hoả kế nhỏ này tính tình hoạt bát, hết sức dễ thân, nói một hồi liền chẳng coi hắn như người ngoài, sán lại khoác vai Ngụy Vô Tiện: "Hai vị đây sao phải vất vả thế? Kiếm được nhiều không? Chắc là nhiều lắm nhỉ! Vẻ vang như này..."
Hắn lầm bầm lải nhải, bỗng nhiên ngậm miệng lại, kinh hãi nhìn về phía bên kia, nhỏ giọng nói: "Công tử, vị bên cạnh ngài kia... Lườm ta chi vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhìn theo tầm mắt hoả kế, vừa khéo trông thấy Lam Vong Cơ quay đầu đứng dậy, đi ra khỏi quán rượu. Hắn nói: "Ờ, y hả, nhà dạy nghiêm từ bé, không thích thấy ai khoác vai bá cổ ngay trước mắt y đó mà. Có gì lạ đâu?"
Hoả kế hậm hực xoay tay, khe khẽ nói: "Quái. Nhìn ánh mắt y kìa, hệt như người ta khoác vai bá cổ là vợ y vậy đó..."
Lấy nhĩ lực của Lam Vong Cơ, làm gì có vụ chỉ cần nói nhỏ là không nghe được. Ngụy Vô Tiện nín cười mém nội thương, vội nói với hoả kế: "Ta uống hết một vò rồi."
Hoả kế: "Hả?"
Ngụy Vô Tiện chỉ vào mình: "Đứng."
Lúc này hoả kế mới nhớ mình có nói "Uống xong mà còn đứng được ta sẽ theo họ ngươi", vội nói: "Ờ ờ... Ờ ờ ờ! Này hả... Lợi hại! Không phải ta thổi phồng đâu, mà đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người uống hết một vò rồi mà vẫn còn đứng vững vững vàng vàng mà lưỡi cũng không thắt lại đó. Công tử ngài họ gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Ta..." Nghĩ nghĩ rồi nhớ tới "Nguỵ Vô Tiền" mà tên hoả kế này nói lúc nãy, khoé miệng giần giật, ung dung nói tiếp: "Họ Lam."
Hoả kế nọ cũng là tên mặt dày, lớn tiếng nói mà mặt mày không thay đổi: "Được, từ giờ trở đi, ta sẽ họ Lam!"
Bóng lưng của Lam Vong Cơ dưới khăn rượu đỏ thắm, dường như thoáng loạng choạng. Ngụy Vô Tiện mặt đầy ý cười xấu xa, chắp tay đi tới, vỗ vỗ vai y: "Để cám ơn ân tình trả tiền của Hàm Quang Quân. Ta đã để hắn theo họ ngươi."
Ra khỏi thành, hai người đi đến phương hướng mà hoả kế kia đã chỉ. Người đi đường ít dần đi, cây cối nhiều lên, Ngụy Vô Tiện nói: "Sao ban nãy không cho ta hỏi tiếp?"
Lam Vong Cơ nói: "Bỗng dưng nhớ tới, việc của Lịch Dương Thường thị, ta có nghe nói. Nên không cần hỏi nữa."
Ngụy Vô Tiện: "Trước khi ngươi nói ta muốn hỏi một câu. Cái vụ diệt môn Thường gia kia, đừng nói là ta làm đấy nhé?"
Không nói đến mười năm trước hắn đã sớm chết rồi, hồn phách cũng rất an phận, đâu đến nỗi tới tận cửa giết cả nhà người ta mà lại còn không nhớ rõ!
Rất may, Lam Vong Cơ nói: "Không phải."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ồ." như lại trở về quãng thời gian bị người người hô đánh, những tháng ngày sống không bằng con chuột nơi cống ngầm, chuyện xấu gì cũng có thể tính hắn vào trong, ụp lên đầu hắn nguyên một bồn phân. Cháu của cụ ông láng giềng không ăn cơm sụt đi hai cân cũng nói do bị chuyện Di Lăng lão tổ xui khiến quỷ tướng quân giết người doạ cho gầy, không hề nói quá.
Ai ngờ, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Không phải do ngươi giết, nhưng có liên quan tới ngươi."
Ngụy Vô Tiện: "Liên quan chỗ nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Có hai liên quan. Đầu tiên, nhân vật dính dáng trong chuyện này, có ngọn nguồn khá sâu xa với mẹ ngươi."
Bước chân Ngụy Vô Tiện dừng lại.
Hắn không biết lòng mình đang ra sao, trên mặt lại là vẻ gì, ngập ngừng nói: "... Mẹ ta?"
Ngụy Vô Tiện chính là con trai của Vân Du đạo nhân Tàng Sắc tán nhân và gia phó của Vân Mộng Giang thị - Ngụy Trường Trạch. Vợ chồng Giang Phong Miên đều có quen biết với cha mẹ hắn, nhưng Giang Phong Miên rất ít khi nói tới người bạn cũ ấy, phu nhân của Giang Phong Miên là Ngu Tử Diên lại càng chưa bao giờ hoà thuận nói chuyện với hắn, không quất hắn mấy roi, bảo hắn cút ra ngoài quỳ gối, cách Giang Trừng xa chút đã là tốt lắm rồi. Có không ít chuyện của cha mẹ, đều là người ngoài nói cho hắn hay. Việc hắn biết, thật ra không nhiều hơn người ngoài bao nhiêu.
Lam Vong Cơ cũng ngừng lại, xoay người nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi có nghe nói tới cái tên Hiểu Tinh Trần chưa."
Ngụy Vô Tiện chăm chú suy nghĩ một lát, nói: "Chưa từng."
Lam Vong Cơ: "Chưa từng là đúng. Người này xuống núi thành danh vào mười hai năm trước. Bây giờ cũng không có ai nhắc tới."
Mười hai năm trước, đúng sau một năm ngày vây quét Di Lăng Loạn Tán Cương, vừa khéo bỏ lỡ, thảo nào khi hắn còn sống chưa từng nghe tới cái tên này. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Núi là núi nào, kế tục ai?"
Lam Vong Cơ nói: "Núi thì không biết núi nào. Kế tục đạo môn, Hiểu Tinh Trần chính là học trò của Bão Sơn tán nhân."
Ngụy Vô Tiện thế mới biết, tại sao lại nói người này có ngọn nguồn khá sâu với mẹ hắn. Hắn nói: "Nói như vậy vị Hiểu Tinh Trần này, coi như là sư thúc của ta rồi"
Tàng Sắc tán nhân, cũng là học trò của Bão Sơn tán nhân.
Vị Bão Sơn tán nhân này là thế ngoại ẩn đạo, nghe đâu là tu sĩ xuất đạo cùng thời với Ôn Mão, Lam An. Lúc ấy lấy Ôn Mão dẫn đầu, làm gia tộc hưng thịnh mà môn phái suy tàn, các thế lực tu tiên dùng quan hệ huyết thống làm ràng buộc vụt lên khỏi đất như măng mọc sau mưa. Phàm là tu sĩ hơi có danh tiếng, không một ai không khai tông lập tổ. Mà vị cao nhân này lại lựa chọn vào núi quy ẩn, đạo hiệu Bão Sơn. Bão đây là ngọn núi nào, lại không ai biết. Nói đi nói lại, chính bởi vì không ai biết, cho nên mới gọi là quy ẩn. Nếu đã quy ẩn mà còn có thể dễ dàng tìm tới, vậy thì không gọi là quy ẩn, mà chỉ là làm màu thôi.
Nhân vật phong vân đồng lứa kia, hôm nay đã sớm hồn tiêu thân tán, chỉ có Bão Sơn tán nhân, nghe đồn đến nay vẫn chưa ngã xuống. Nếu quả thật như vậy thì phải đến tận mấy trăm tuổi, đủ thấy tu vi cao cỡ nào.
Vị tiền bối này ẩn cư trên ngọn tiên sơn không biết tên, thường nhận nuôi một số đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa làm đồ đệ. Nhưng tất cả đồ đệ đều phải lập lời thề: Đời này nhất định phải chuyên tâm tu đạo, tuyệt không xuống núi. Nếu như rời núi, dù là bất cứ lý do gì, từ đây tuyệt không thể trở về. Tự lực cánh sinh, lăn lộn trong cõi trần, không còn quan hệ nữa.
Người đời đều nói, Bão Sơn tán nhân không hổ là cao nhân đắc đạo, lập quy củ này thật sự rất có tính toán. Bởi vì mấy trăm năm qua, bà chỉ có ba người đồ đệ xuống núi: Duyên Linh đạo nhân, Tàng Sắc tán nhân, Hiểu Tinh Trần.
Mà ba người đồ đệ này, không có ai được chết tử tế.
Số phận của hai đồ đệ trước, lúc bé Ngụy Vô Tiện đã biết rõ, không cần nghe nữa. Thế là Lam Vong Cơ liền lời ít mà ý nhiều nói cho hắn nghe câu chuyện về vị cuối cùng.
Lúc Hiểu Tinh Trần xuống núi hắn mới có mười bảy tuổi, tuy Lam Vong Cơ vẫn chưa gặp hắn, nhưng từng nghe nói tới phong thái của hắn từ trong miệng người ngoài.
Khi đó cuộc chinh phạt Xạ Nhật mới vừa kết thúc được vài năm, danh tiếng của trận vây quét Di Lăng Loạn Tán Cương vừa trôi qua, các gia tộc lớn hoành hành, mời chào nhân tài khắp nơi để mình sử dụng. Hiểu Tinh Trần lòng mang suy nghĩ cứu thế xuống núi, tư chất xuất sắc, sư xuất cao nhân, lần đầu săn đêm, một đuôi phất trần, một thanh trường kiếm, một mình xông núi, vượt lên dẫn đầu——nhất chiến thành danh.
Chúng gia thấy đạo nhân trẻ tuổi này phong thái trấn tĩnh, tu vi xuất sắc, rất đỗi vừa ý, dồn dập đưa ra lời mời. Hiểu Tinh Trần lại khéo léo từ chối nói rõ rằng không muốn phụ thuộc vào bất cứ thế gia nào, nhưng lại một lòng muốn cùng người bạn tri kỉ thâm giao thành lập một thế gia không giống như họ - không coi huyết thống là cái trội của môn phái.
Người này tính như bồ vi, tâm như đá tảng, ngoài mềm trong cứng, lại giữ thân trong sạch. Một khi có việc gì hóc búa hoặc khó giải quyết, đầu vừa động não đã nghĩ ngay tới cầu hắn giúp đỡ, mà hắn cũng chưa bao giờ khước từ, lúc ấy hướng gió đánh giá cực tốt.
Án diệt môn Lịch Dương Thường thị, xảy ra chính vào lúc đó.