Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Chương 86 : Thảo Mộc

Ngày đăng: 10:49 16/08/19

Lần này, Ngụy Vô Tiện nguyên đêm không ngủ, mắt mở thao láo, gắng gượng chống đỡ đến trước giờ Mão ngày hôm sau, cảm giác cơn bủn rủn tê dại toàn thân đã trôi qua, tay chân cũng có thể nhúc nhích, liền ung dung không vội, nằm trong chăn cởi áo mình ra.
Sau đó, kéo xuống vạt áo Lam Vong Cơ, thật sự đem áo của y kéo xuống một khúc. Vốn là cũng muốn cởi quần áo y, nhưng vướng đến hơn nửa, nhìn dấu ấn nọ dưới xương quai xanh Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hơi đơ ra, không tự chủ được dừng tay, còn nghĩ tới vết giới roi sau lưng y, trong lòng biết không thích hợp, muốn lập tức kéo lên y phục cho Lam Vong Cơ. Cứ như vậy kéo dài, Lam Vong Cơ như cảm nhận được cảm giác lạnh, nhẹ nhàng di chuyển, nhíu lại lông mi, chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở ra, y liền lăn ngã từ trên giường xuống dưới.
Thật tình không trách Hàm Quang Quân tao nhã vì giật mình quá mức mà thành ra chẳng chút tao nhã được. Làm gì có nam nhân nào sau cơn say, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trông thấy một nam nhân khác trần truồng nằm cạnh bên, cả hai còn chen chung một cái chăn, lại không đánh mất tao nhã chứ.
Ngụy Vô Tiện dùng chăn nửa chận nửa che quấn ngực, chỉ lộ ra bả vai trần nhẵn bóng.
Lam Vong Cơ: "Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện: "Hửm?"
Lam Vong Cơ: "Tối hôm qua, ta..."
Ngụy Vô Tiện nháy mắt trái với y một cái, một tay chống cằm, cười đến quái dị: "Tối qua ngươi thiệt phóng túng nha, Hàm Quang Quân."
"..."
Ngụy Vô Tiện: "Chuyện tối hôm qua, ngươi không nhớ gì hết hả?"
Nhìn điệu bộ kia đúng là không nhớ rõ thật, mặt Lam Vong Cơ trắng bệch luôn rồi.
Không nhớ là tốt! Bằng không, nếu Lam Vong Cơ còn nhớ hắn nửa đêm lặng lẽ đi ra ngoài triệu Ôn Ninh, gặng hỏi đến cùng, Ngụy Vô Tiện nói dối không ổn, nói thật càng không xong.
Trêu ghẹo không được, nhiều lần ôm đá đập chân mình như thế, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng coi như tìm lại được cảm giác uy phong lẫm liệt trước đây, hòa nhau chút chút. Tuy rất muốn thừa thắng xông lên, chòng ghẹo y nữa, nhưng mấy câu then chốt tối qua còn chưa hỏi ra, lần sau còn định lừa y uống rượu nói tiếp, cũng không thể để Lam Vong Cơ biết mình làm chuyện xấu gì được. Thấy đỡ thì thôi, Ngụy Vô Tiện vén chăn lên, cho y xem cái quần còn ngay ngay ngắn ngắn và ủng còn chưa cởi ra của mình: "Hay cho một nam tử trinh liệt! Hàm Quang Quân, ta chỉ cởi có mỗi áo thôi, trêu chút ấy mà. Cái thân trong sạch của ngươi vẫn còn, chưa có bị làm bẩn đâu, xin yên tâm!"
Lam Vong Cơ cứng đờ người, hãy còn chưa trả lời thì có tiếng đồ sứ vỡ nát từ giữa phòng truyền tới.
Tiếng động này cũng không xa lạ gì, đã là lần thứ hai nghe thấy. Lại là thứ bên trong túi càn khôn phong ác xao động, lật tung ấm với chén trà, lần này còn dữ dội hơn nữa, ba cái động cùng một lúc.
Đêm qua bọn họ một say đến lú lẫn, một thì bị giày vò đến bét nhè, hiển nhiên, vụ hợp tấu sẽ bị quẳng ra sau đầu rồi. Ngụy Vô Tiện đang có hơi lo Lam Vong Cơ vì kinh hãi quá độ mà nhất thời kích động, sẩy tay đâm chết hắn ngay trên giường, vội nói: "Chính sự, nào nào, chúng ta làm chính sự trước!"
Hắn nắm áo phủ thêm, lăn xuống giường, đưa tay về hướng Lam Vong Cơ, nhìn điệu bộ như thể muốn xé đồ y vậy. Tinh thần Lam Vong Cơ còn chưa trở lại bình thường, thụt lui một bước, bị thứ gì đó dưới chân làm vướng, cúi đầu nhìn, hoá ra là Tị Trần kiếm nằm ở dưới nguyên buổi tối.
Mà lúc này, nút thắt sợi dây túi đã bị giãy ra lỏng, một bàn tay trắng bệch đã từ trong miệng túi càn khôn nho nhỏ bò ra ngoài một nửa, Ngụy Vô Tiện thò tay vào lòng Lam Vong Cơ moi móc, lấy ra một cây sáo, nói: "Hàm Quang Quân ngươi chớ sợ. Không phải ta muốn làm gì gì đó với ngươi đâu, do tối qua ngươi giật cây sáo của ta, ta chỉ lấy lại thôi." Nói xong còn thân thiết giúp y đem y phục kéo lên bả vai, cột chắc vạt áo.
Lam Vong Cơ vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, dường như rất muốn gặng hỏi tình tiết sau khi y say rượu tối qua, nhưng y lại quen làm chính sự trước, cưỡng ép nhịn xuống, thu vẻ mặt lại, lấy ra thất huyền cầm.
Ba chiếc túi càn khôn phong ác, một phong cánh tay trái, một phong hai chân, một còn lại phong phần thân. Ba phần của cơ thể đã có thể nối liền với nhau, tạo thành một cơ thể có hơn nửa bộ phận. Chúng nó ảnh hưởng lẫn nhau, oán khí tăng lên gấp bội, hai người tấu liên tiếp ba lần "An Tức", xao động mới dần dần dừng.
Ngụy Vô Tiện thu cây sáo, đang muốn đi thu thập thi khối lăn đầy đất, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, nói: "Huynh đệ tốt luyện tập không tệ nhỉ."
Bộ áo liệm bao ngoài phần thân kia đã nới lỏng ra, cổ áo kéo lệch, đây là cơ thể của một chàng thanh niên mạnh mẽ rắn chắc, eo thon rộng, cơ bụng rõ ràng, dũng mãnh cũng không lộ vẻ khoa trương, chính là tầm vóc dương cương vô số nam nhi ước mơ tha thiết. Nhìn ngang nhìn dọc, thấy Ngụy Vô Tiện nhịn không được ở trên cơ bụng hắn tung hai chưởng, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi xem hắn. Đây nếu là sống, ta một chưởng đánh đi hơn phân nửa cũng bị dội ngược trở về chấn thương. Đây rốt cuộc là luyện như thế nào?" Lông mày Lam Vong Cơ nhíu một cái, không nói gì. Ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại vỗ hai chưởng, y rốt cuộc mặt không thay đổi phong ấn túi càn khôn ác, yên lặng bắt đầu động thủ phong ấn thi. Ngụy Vô Tiện vội né ra. Thời điểm Lam Vong Cơ đem tứ chi đều phong ấn trở về, còn liên tiếp thắt nhiều lần nút chết. Ngụy Vô Tiện chưa phát hiện ra khác thường, cúi đầu nhìn thể trạng cổ thân thể chính mình này, nhíu nhíu mi, đem vạt áo cột chắc, lại là một nhân mô cẩu dạng.
Mắt hắn thoáng nhìn, trông thấy Lam Vong Cơ thu hồi túi càn khôn xong vẫn còn đang vô tình hay cố ý nhìn hắn, trong mắt lại đầy vẻ muốn nói lại thôi, cố ý nói: "Hàm Quang Quân, ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy? Ngươi còn lo lắng hả? Tin ta đi. Tối qua ta thật không làm gì ngươi mà, đương nhiên, ngươi cũng không làm gì ta hết."
Lam Vong Cơ trầm ngâm chốc lát, dường như hạ quyết tâm cái g, thấp giọng nói: "... Tối qua, ngoài việc giật cây sáo, ta..."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi? Ngươi còn làm gì nữa phải không? Cũng đâu có gì, chỉ nói với ta rất nhiều chuyện thôi."
Lam Vong Cơ: "... Nói cái gì."
Ngụy Vô Tiện: "Cũng không có gì quan trọng. Thì là, ừm, chẳng hạn như, ngươi rất thích..."
"..." Lam Vong Cơ ánh mắt ngưng.
Ngụy Vô Tiện: "Rất thích thỏ."
"..."
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, xoay đầu đi. Ngụy Vô Tiện quan tâm nói: "Có gì đâu chứ! Thỏ dễ thương như thế ai mà không thích. Ta cũng thích, thích ăn há há há há há há! Nào Hàm Quang Quân, ngươi tối hôm qua uống nhiều như vậy... Í cũng không nhiều, ngươi tối qua uống say như vậy, sáng nay sợ là có chút không dễ chịu, ngươi rửa mặt đi, lại ngồi uống nước một chút, chờ ngươi khỏe lại chúng ta xuất phát, lần này là chỉ phía Nam ngã về Tây. ta trước xuống lầu đi mua điểm tâm sáng, không quấy rầy ngươi."
Hắn đang ra ngoài, Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt: "Chờ đã."
Ngụy Vô Tiện quay đầu: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn một lát, cuối cùng, nói: "Ngươi có tiền không."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Có! Ngươi đem tiền để ở đâu ta còn không biết sao. Điểm tâm sáng ta cũng mang cho ngươi một phần há, Hàm Quang Quân ngươi từ từ đến, không phải vội."
Đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, hắn đứng trong hành lang, ôm bụng cười trong yên lặng một hồi lâu.
Lam Vong Cơ dường như bị đả kích, nhốt mình trong phòng thật lâu sau vẫn chưa đi ra. Trong quá trình chờ đợi y, Ngụy Vô Tiện thong thả bước xuống lầu, ra khỏi nhà trọ ở trên đường lượn vài vòng, tùy tiện mua chút thức ăn, ngồi trên bậc thềm, vừa ăn vừa híp mắt sưởi nắng. Sưởi một hồi, có đám trẻ con mười ba, mười bốn tuổi chạy ngang qua đường.
Cậu nhóc dẫn đầu chạy vút qua, trong tay kéo theo một sợi dây dài, cuối sợi dây là một con diều không cao không thấp, bay lên rồi lại sà xuống. Đứa trẻ phía sau cầm chiếc cung be bé, vừa gào vừa đuổi theo bắn con diều kia.
Trò chơi này, hồi trước Ngụy Vô Tiện cũng rất thích chơi. Bắn tên là một kỹ năng bắt buộc của mỗi con cháu thế gia, nhưng đại đa số bọn họ đều không thích cái quy củ bắn bia, ngoại trừ lúc ra ngoài săn đêm bắn yêu ma quỷ quái, thì toàn ưa bắn diều như thế. Mỗi người một con, ai thả lên cao nhất, xa nhất, đồng thời bắn đến cũng chuẩn nhất, thì người đó chính là bên thắng. Trò chơi này vốn phổ biến trong đám tử đệ tuổi còn nhỏ trong các gia tộc tiên môn, sau lưu truyền đến trẻ con nhà bình thường cũng rất yêu thích, chỉ có điều lực sát thương tụi nó bắn ra chỉ là của một cây cung be bé, không thể so với những con cháu thế gia kỹ năng thành thạo tài ba ưu tú kia được.
Năm xưa lúc Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ chơi bắn diều với đám con cháu Giang gia, rất nhiều lần giành hạng nhất. Giang Trừng thì lại thường đứng thứ hai, diều hắn ta toàn do bay xa quá, tên bắn không tới, hoặc là bắn tới, nhưng diều lại không bay xa bằng Ngụy Vô Tiện. Diều của bọn họ đại đa số đều mang hình dạng một con yêu thú bay trên trời, màu sắc đẹp đẽ phô trương, cái miệng to như chậu máu mở lớn, rủ mấy cái đuôi lắc lư loạn theo gió, nhìn từ xa trông cực kỳ sống động, còn có hơi dữ tợn. Cái của Ngụy Vô Tiện lớn hơn người khác hẳn một vòng, là Giang Yếm Ly vẽ cho hắn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Ngụy Vô Tiện nổi ý cười nhàn nhạt, bất giác ngẩng đầu lên, xem thử con diều mà nhóc kia thả ra sao. Chỉ thấy nó nguyên một mảng tròn vo, màu vàng, mấy cái tua dài dài rủ xuống.
Lòng hắn thấy quái: "Này là thứ gì đây? Bánh nướng? Hay là yêu quái mình không biết?"
Lúc này, một cơn gió thổi tới. Con diều kia vốn bay không cao, lại không được thả nơi trống trải, thổi một phát rớt luôn. Một nhóc la lên: "Ây da, mặt trời rớt rồi!"
Cái món tròn tròn màu vàng này, hoá ra là mặt trời. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra. Mấy đứa nhóc này, quá nửa là đang chơi trò bắt chước trận chiến Xạ Nhật.
Nơi đây là Lịch Dương, trước kia lúc gia tộc Kỳ Sơn Ôn thị hưng thịnh, làm mưa làm gió khắp nơi, mà Lịch Dương cách Kỳ Sơn không xa lắm, người địa phương tất bị thiệt hại nặng nề, chẳng phải vì họ không đóng chặt cửa bị yêu thú vào quấy phá, mà là nhà bọn họ bị tu sĩ xâm phạm ức hiếp. Sau trận đánh Xạ Nhật, Ôn thị bị các gia tộc liên thủ ép diệt, cơ nghiệp trăm năm bỗng chốc đổ nát, rất nhiều nơi chung quanh Kỳ Sơn, đều hình thành truyền thống chúc mừng Ôn thị bị diệt. Kiểu trò chơi này, đại khái cũng có thể coi là một âm mưu.
Đám nhóc ngừng đuổi theo, rất là hao tâm tổn trí tụ tập lại, bắt đầu thảo luận: "Làm sao giờ, vẫn chưa bắn mặt trời mà nó đã tự rơi xuống rồi, lần này ai làm lão đại?"
Một đứa giơ tay: "Đương nhiên là ta! Ta là Kim Quang Dao, đại ác nhân Ôn gia là ta giết!"
Ngụy Vô Tiện ngồi trên bậc thang ở trước cửa nhà trọ, nhìn say sưa ngon lành.
Trong trò chơi kiểu này, tiên đốc Liễm Phương Tôn bây giờ đang phong quang vô hạn đương nhiên sẽ là một góc được hoan nghênh nhất. Trong cuộc chiến Xạ Nhật, Kim Quang Dao nằm vùng mấy năm như cá gặp nước, lừa trong trong ngoài ngoài toàn bộ Kỳ Sơn Ôn thị xoay quanh, để lộ vô số bí mật mà không tự biết, cuối cùng thành công ám sát gia chủ Ôn gia, cho cuộc chiến Xạ Nhật một kết thúc hoàn mỹ. Nếu như hắn chơi, hắn cũng muốn làm Kim Quang Dao thử. Chọn bạn nhỏ này làm lão đại, rất hợp lý!
Đứa khác kháng nghị: "Ta là Nhiếp Minh Quyết, số lần thắng lợi nhiều nhất, thu phục tù binh cũng nhiều nhất! Ta là lão đại!"
"Kim Quang Dao" nói: "Nhưng ta là tiên đốc mà."
"Nhiếp Minh Quyết" quơ quơ nắm đấm: "Tiên đốc thì sao, còn chẳng phải tam đệ của ta hả, thấy ta phải cong đuôi mà chạy!"
"Kim Quang Dao" Quả nhiên rất phối hợp, diễn rất sâu, rụt vai lại bỏ chạy. Một đứa khác lại nói: "Ngươi là con ma chết sớm."
Nếu chọn một vị làm tiên thủ, trong lòng đương nhiên có chút thích và mơ mộng với vị tiên thủ ấy, "Nhiếp Minh Quyết" nổi cáu: "Kim Tử Hiên ngươi chết còn sớm hơn ta, có tư cách gì nói ta chết sớm!"
"Kim Tử Hiên" Không phục: "Chết sớm thì sao nào? Ta đứng thứ ba."
"Đứng thứ ba chẳng qua là cái mặt đứng thứ ba thôi!"
Lúc này có cậu bạn nhỏ dường như chạy mệt nên dừng lại nghỉ, cũng sáp đến bậc thềm, ngồi sóng đôi với Ngụy Vô Tiện, phất phất tay, nói cứ như hoà giải: "Được rồi được rồi, đừng có cãi nữa. Ta là Di Lăng lão tổ, ta lợi hại nhất. Ta thấy chỉ có mình ta gắng gượng thôi à, để ta làm lão đại đi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên, cậu bạn nhỏ này bên hông cắm một cây gỗ thật nhỏ, đại khái là Trần Tình.
Cũng chỉ có trẻ con như thế này mới đơn thuần không tính đến thiện ác khen chê, chỉ tranh luận giá trị vũ lực, chịu nể mặt làm Di Lăng lão tổ.
Lại một đứa nói: "Không đúng, ta là Tam Độc Thánh thủ, ta mới lợi hại nhất."
"Di Lăng lão tổ" rất hiểu rõ nói: "Giang Trừng à, ngươi có gì mà so được với ta, chẳng phải lần nào ngươi cũng bại bởi ta hay sao, còn dám nói mình lợi hại nhất. Có biết xấu hổ không hả."
"Giang Trừng": "Hừ, ta không so được với ngươi? Ngươi còn nhớ ngươi chết thế nào không đấy?"
Ý cười nhàn nhạt bên môi Ngụy Vô Tiện, bỗng chốc tan biến.
Như bất ngờ không kịp đề phòng bị một cây châm nhỏ kịch độc đâm trúng, cơn đau nhói bỗng dưng truyền khắp toàn thân.
Vị "Di Lăng lão tổ" bên cạnh hắn vỗ tay nói: "Vậy bên ta có thêm một Ôn Ninh với một chiếc Âm Hổ phù, vô địch rồi! Ôn Ninh đâu? Ra đây!" Nhóc lượm một cục đá bên chân lên, coi nó là "Âm Hổ phù". Một cậu nhỏ non nớt nói: "Ta ở đây... Ta... Ta muốn nói... Lúc chiến Xạ Nhật, ta còn chưa chết..."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể không ngắt ngang.
Hắn nói: "Các vị tiên, ta có thể hỏi một câu không?"
Lúc đám nhỏ chơi trò chơi này chưa từng bị người lớn xen vào, hơn nữa lại không phải trách mắng, mà là đàng hoàng trịnh trọng đặt câu hỏi. "Di Lăng lão tổ" khó hiểu đề phòng nhìn hắn: "Ngươi muốn hỏi gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao không có người của Lam gia?"
"Có mà."
"Đâu?"
"Di Lăng lão tổ" chỉ vào cậu nhóc từ đầu tới cuối không mở miệng nói câu nào: "Là nó đó."
Ngụy Vô Tiện nhìn, quả nhiên, cậu nhóc này mặt mũi thanh tú, trên trán buộc một sợi dây thừng, làm bộ như khăn buộc trán. Hắn hỏi: "Nó là ai?"
"Di Lăng lão tổ" bĩu môi chê bai, nói: "Lam Trạm!"
... Được rồi. Đám nhóc này diễn sâu thật. Đóng vai Lam Trạm, đúng là nên ngậm miệng không nói lời nào!
Bỗng dưng, khoé miệng Ngụy Vô Tiện lại cong lên lần nữa.
Châm nhỏ kịch độc kia bị nhổ ra, chẳng biết đã quẳng tới cái xó nào nữa, nhói nhói gì đó nhoáng cái bị quét bay sạch trơn. Ngụy Vô Tiện tự nhủ: "Mà nghĩ cũng lạ, một người khó chịu như vậy, sao làm mình dễ vui vẻ thế chứ?!"
Lúc Lam Vong Cơ xuống dưới lầu, liền trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi một mình trên bậc thềm, một đám bạn nhỏ ngồi bên cạnh hắn chia phần ăn, Ngụy Vô Tiện vừa ăn bánh bao vừa hướng dẫn hai lưng anh bạn nhỏ dựa vào nhau: "... Bây giờ ở trước mặt các ngươi là nghìn vạn tu sĩ Ôn gia, mỗi người võ trang đầy đủ, chật như nêm cối mà bao vây các ngươi, ánh mắt sắc bén một chút, chính là như vậy. Tốt, Lam Vong Cơ ngươi chú ý, ngươi bây giờ không phải người bình thường, máu me khắp người! Sát khí rất nặng! Ánh mắt rất hung ác! Ngụy Vô Tiện ngươi dựa vào y một chút, ngươi biết xoay cây sáo không? Xoay cái xem nào, một tay xoay. Tiêu sái một tí, ngươi biết cái gì gọi là tiêu sái không? Đến với ta, ta dạy cho ngươi."
"Ngụy Vô Tiện" ồ một tiếng, đặt trong tay một cây gỗ mảnh nhỏ đưa cho hắn. Ngụy Vô Tiện rất là thành thạo đem "Trần Tình" ở trong hai ngón tay xoay chuyển bay lên, làm cho một đám anh bạn nhỏ ùn ùn thoáng cái đều vây lại, khâm phục không thôi.
Lam Vong Cơ: "..."
Yên lặng đến gần, Ngụy Vô Tiện thấy y tới, phủi bụi một cái trên mông xuống, cùng nhóm nhỏ tạm biệt. Có khó khăn đứng lên, dọc đường đi, dọc đường cười, giống như trong cơ thể có kỳ độc ấy.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Há há há há há ha xin lỗi nha Hàm Quang Quân, ta mang thức ăn sáng của ngươi phân chia cho bọn nó ăn, đợi một lát ta mua nữa nha!"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện: "Thế nào, vừa rồi hai anh bạn nhỏ có đáng yêu không? Trên đầu buộc sợi dây kia ngươi đoán là học ở người nào? Há há há há..."
Không nói gì một lúc, Lam Vong Cơ rốt cuộc vẫn là không nhịn được: "... Rốt cuộc tối qua ta còn làm gì nữa?"
Nhất định không chỉ đơn giản vậy thôi đâu, bằng không sao hắn lại cười tới giờ này???
Ngụy Vô Tiện khoát tay lia lịa nói: "Không có không có không có không có không có. Ngươi cái gì cũng không làm, là tự ta buồn chán, ha ha ha ha ha há... Được rồi, khụ, Hàm Quang Quân, ta muốn nói chuyện chính."
Lam Vong Cơ: "Nói."
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: "Tiếng đập hòm ở nghĩa địa Thường thị đã vắng lặng mười năm rồi, bỗng nhiên lại một lần nữa quấy phá, đây nhất định không phải trùng hợp, nhất định có nguyên nhân dẫn đến."
Lam Vong Cơ nói: "Ừ."
Thần sắc y chuyên chú làm Ngụy Vô Tiện lại nghĩ tới dáng dấp y tối hôm qua uống say lúc tập trung nắm hai ngón tay của hắn, đau khổ cố nén cười, nghiêm túc nói: "Ta đang suy nghĩ, phân thây hẳn không phải là đơn giản trả thù cùng thủ đoạn tiết hận, mà là một pháp môn trấn áp ác độc. Kẻ phân thây cố ý chọn những nơi có dị tượng quấy phá kia để bố trí các bộ phận của cái xác."
Lam Vong Cơ nói: "Lấy độc trị độc, ngăn trở lẫn nhau, duy trì cân bằng."
Ngụy Vô Tiện: "Đúng vậy. Cho nên ngày hôm qua kẻ quật mộ đào ra một thân người, không có cái gì trấn trụ oán linh Thường gia, tiếng đập hòm lại liền vang lên. Phương pháp cùng Thanh Hà Nhiếp thị dùng Tế Đao đường trấn áp Đao Linh và xác trong tường là giống nhau. Xem ra người này cùng Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị quan hệ không tồi, sợ rằng không phải nhân vật thượng phong gì."
Lam Vong Cơ nói: "Người như vậy, không nhiều lắm."
Ngụy Vô Tiện: "Ừm. Từ từ muốn nổi lên mặt nước rồi. Hơn nữa, nếu đối phương bắt đầu dời đi thi thể, đã nói lên là kẻ đó hay bọn chúng rất nóng vội, nhất định kế tiếp sẽ có hành động, coi như chúng ta không phải đi tìm bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ tìm tới chúng ta. Tìm tới tìm lui, sớm muộn sẽ lộ ra càng nhiều chân tướng. Hơn nữa tay huynh đệ tốt chỉ rõ phương hướng cho chúng ta. Bất quá, động tác chúng ta nhanh hơn một chút thôi, còn lại chỉ có một cánh tay phải và một cái đầu, kế tiếp cần phải đuổi theo bọn chúng trước."
Hai người một đường về hướng Tây Nam, lần này, nơi tay trái chỉ dẫn, là Thục Đông phủ đầy sương.
Một toà thành ma khiến dân địa phương sợ không kịp tránh.
----------------
Vùng Thục Đông rất nhiều thung lũng, núi cao sừng sững che chắn, địa thế gồ ghề nhấp nhô, sức gió yếu ớt, bởi vậy rất nhiều nơi sương mù dày đặc quanh năm.
Hai người thẳng về phía hướng cánh tay kia chỉ dẫn, ngang qua một thôn xóm nho nhỏ.
Vài hàng rào vây quanh nhà đất nóc đầy cỏ tranh, gà mái mẹ và đàn gà con đủ màu sắc ra ra vào vào mổ thóc trong sân, một con gà trống lớn lông gọn gàng sáng bóng đứng trên mái nhà, giũ giũ cái mào, đứng bằng một chân, cảnh giác xoay cổ, liếc nhìn bốn phương tám hướng.
Rất may, nhà người ta không nuôi chó. Chắc là những thôn dân này quanh năm suốt tháng cũng chẳng có được vài miếng thịt mà ăn, nên càng không thừa xương với thịt để nuôi chó.
Phía trước thôn trang có một ngã ba, rẽ về ba hướng khác nhau. Hai đường trong đó đều nhẵn nhụi, rất nhiều dấu chân, có thể nhìn ra thường hay có người bước lên. Con đường cuối cùng thì rậm rạp cỏ dại, phủ một lớp dày trên mặt đường, có phiến đá hình vuông dựng trên hướng đi con đường này. Phiến đá tuổi cao, dãi dầu sương gió, một khe nứt trải từ đầu đến chân, trong khe còn có cả cỏ khô len lỏi.
Trên phiến đá khắc hai chữ lớn, dường như là địa danh đường này thông tới. Phía dưới chữ kia cố lắm mới thấy được là chữ "Thành", còn bên trên thì rất nhiều nét bút, kiểu chữ phức tạp, lại trùng hợp bị vết nứt nọ xuyên qua, rất nhiều vụn đá nhỏ tróc ra từng mảng, Ngụy Vô Tiện khom lưng gạt cỏ loạn, phủi bụi đất đi rồi, vẫn không nhận ra đây là chữ gì.
Thế nhưng hướng cánh tay trái kia chỉ, chính là con đường này.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không bằng đi hỏi mấy thôn dân kia?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đương nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ không trông mong y đi hỏi rồi, hắn mặt cười tủm tỉm đi về phía vài nữ nông gia đang rải gạo cho gà ăn ở đằng kia.
Mấy nữ tử này có lớn có trẻ, thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ đến gần, đều trở nên căng thẳng, gần như muốn vứt gầu chạy vào phòng trốn. Sau khi Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói vài câu, các cô mới từ từ bình tĩnh lại, hơi ngượng ngùng đáp lời.
Ngụy Vô Tiện chỉ vào tấm bia đá kia, hỏi một câu, đầu tiên là các cô biến sắc, chần chừ chốc lát, mới ngắt quãng chỉ chỉ trỏ trỏ bắt đầu trò chuyện với hắn. Trong lúc đó, họ cũng chẳng dám nhìn một người khác là Lam Vong Cơ đang đứng cạnh bia đá. Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe một thôi một hồi, nụ cười bên môi vẫn giương cao, sau cùng dường như đổi đề tài, mặt của mấy nữ nông gia cũng thay đổi theo, thả lỏng người, không quen lắm mà mỉm cười với hắn.
Lam Vong Cơ ở đằng xa nhìn chằm chằm vào bên kia, đợi hồi lâu, cũng chẳng thấy Ngụy Vô Tiện có ý trở lại. Y chầm chậm cúi đầu, đá đá viên sỏi nhỏ bên chân.
Viên sỏi nhỏ vô tội bị lật tới lật lui một hồi lâu. Ngẩng đầu lên lần nữa, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa trở lại, đã vậy còn lấy từ trong lòng ra một thứ, đưa cho nữ nông gia nói nhiều nhất kia.
Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng đực ra, thật sự không nhịn được nữa rồi. Lúc y đang chuẩn bị nhấc chân đi tới, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng chắp tay thong thả trở về.
Hắn trở lại đứng cạnh Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân ngươi nên qua đó đi. Nhà mấy cổ có nuôi thỏ đó!"
Lam Vong Cơ lại không phản ứng với lời trêu chọc của hắn, như lạnh nhạt mà rằng: "Hỏi được cái gì rồi."
Ngụy Vô Tiện: "Con đường này đi về thành Nghĩa. Chữ đầu tiên trên bia đá là 'Nghĩa'."
Lam Vong Cơ: "Nghĩa trong hiệp nghĩa?"
Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng hỏi vậy. Đúng, mà cũng không đúng."
Lam Vong Cơ: "Giải thích thế nào."
Ngụy Vô Tiện: "Chữ thì đúng là chữ đó, nhưng ý nghĩa lại không phải vậy. Không phải nghĩa trong hiệp nghĩa, mà là nghĩa trong nghĩa trang."
Bọn họ bước lên lối rẽ đầy cỏ dại đi tới, bỏ lại bia đá kia sau lưng. Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Mấy cô nương đó nói từ xưa tới nay, ở trong thành này mười người thì hết năm, sáu vắn số, đều chết sớm hoặc là chết yểu, nghĩa trang cung ứng để đặt thi thể trong thành nhiều vô cùng, đặc sản địa phương là quan tài, tiền giấy và vật cúng âm lúc chờ mai táng, bất kể là làm quan tài hay dán giấy, kỹ thuật của ai cũng đều tinh xảo, vậy nên mới gọi như thế."
Lam Vong Cơ không hỏi tại sao cư dân trong thành không bỏ thành mà đi. Bọn họ đều hiểu, nếu như một người đã cắm rễ ở đây cả đời, thì rất khó bảo bọn họ rời khỏi. Chỉ có năm, sáu trong mười người chết sớm, dường như còn có thể chịu đựng một phen, nói không chừng mình là bốn, năm trong tổng số mười kia thi sao. Hơn nữa, sinh ra ở nơi thôn quê nghèo đói này, rời khỏi rồi, phần nhiều có lẽ không biết nên đi nơi nào.
Dọc đường trừ cỏ khô đá loạn, còn có cả khe rãnh khó mà nhận ra. Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn để ý dưới chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói: "Mấy cô đó nói, bên này rất ít người đến Nghĩa thành, người ở trong ngoài việc đi giao hàng cũng rất ít ra khỏi đấy. Mấy năm qua gần như chẳng thấy bóng người nào. Con đường này đã tầm vài năm bỏ hoang không ai qua lại rồi. Quả nhiên khó đi."
Lam Vong Cơ: "Còn gì nữa không."
Ngụy Vô Tiện: "Còn gì nữa cơ?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi cho mấy nàng món gì?"
Ngụy Vô Tiện: "À. Ngươi nói món đó hả? Là son."
Lúc hắn ở Thanh Hà hỏi thăm về dãy Hành Lộ, có mua một hộp son nhỏ của tên giang hồ lang trung giả đạo sĩ nọ, vẫn luôn mang trên người. Ngụy Vô Tiện nói: "Hỏi thăm người ta thì thế nào cũng phải cảm ơn chút chứ. Ta vốn định cho bạc nhưng lại doạ người ta sợ, không dám nhận. Thấy mấy cổ thích mùi son kia như thế, cứ như chưa từng dùng vậy nên ta mới đưa."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy. Tặng hộp son đúng là không được tốt. Nhưng ta hiện giờ không thể so với lúc trước, cả ngày mang một đống hoa hoa cỏ cỏ trâm trâm vòng vòng tặng gái khắp nơi. Ta không có mấy thứ khác để đưa, dù sao cũng có còn hơn không."
Dường như có hồi ức rất không vui nào đó thức tỉnh, chân mày nhọn của Lam Vong Cơ cau lại, chậm rãi xoay đầu đi.
Xuôi theo con đường này tiến về phía trước, cỏ dại dần dà ít đi, co cụm bò hai bên, mặt đường cũng từ từ rộng rãi. Nhưng sương mù lại ngày càng dày lên.
Lúc cánh tay trái nắm lại thành đấm, thì một cửa thành rách nát cũng xuất hiện ở cuối con đường dài.
Chòi gác đầu tường thiếu ngói thiếu sơn, rớt mất một góc, cực kỳ rách nát khó coi. Toàn bộ tường thành đều là hình vẽ nguệch ngoạc chẳng biết là do người phương nào vẽ lên. Cửa thành màu đỏ gần như bong thành màu trắng, đinh cửa viên nào viên nấy đều gỉ đến biến đen, hai cánh cửa khép hờ, như mới vừa bị người đẩy ra một khe, len vào trong.
Còn chưa bước vào, đã khiến người ta cảm thấy, đây nhất định là một nơi quỷ quái quần ma loạn vũ.
Lúc đi tới đây, dọc đường Ngụy Vô Tiện luôn quan sát bốn phía, đến trước cửa thành, bình luận: "Phong thuỷ thật tệ."
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu: "Sơn cùng thuỷ ác."
Toà Nghĩa thành này, bốn mặt đều là núi cao vách núi cheo leo, ngọn núi nguy hiểm nghiêng vào trong, hiển hiện tư thế áp bách de doạ, hệt như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Bốn phương tám hướng đều bị núi đá khổng lồ tối om bao quanh, vô cùng bi thảm trong sương trắng, còn yêu ma quỷ quái hơn cả yêu ma quỷ quái.
Chỉ đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta ngực khó chịu lòng hốt hoảng thở không thông, cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt.
Từ xưa tới nay có câu nói "Địa linh nhân kiệt", chuyện ngược lại cũng có. Một số nơi bởi địa thế và nơi chốn, phong thuỷ tệ hại, không khí ẩm mốc quanh quẩn trong thiên nhiên, người dân sống nơi đây dễ đoản mệnh chết trẻ, mọi việc đều không thuận. Nếu đời đời kiếp kiếp cắm rễ nơi đây, sẽ càng mốc đến tận xương tuỷ. Hơn nữa khả năng xảy ra đủ các chuyện như dị tượng, thi biến, lệ quỷ hồi hồn sẽ tăng cao gấp mấy lần.
Rõ ràng, Nghĩa thành chính là một nơi như vậy.Nơi như thế này vị trí thường ở vị trí hẻo lánh, tiên môn thế gia không quản được, đương nhiên, cũng không muốn quản, rất phiền phức. Còn phiền phức hơn cả Thủy Hành Uyên. Thủy Hành Uyên còn có thể xua đuổi, nhưng phong thuỷ lại khó mà thay đổi. Không ai đến tận cửa gào khóc cầu họ, thì các gia tộc cũng mắt mở mắt nhắm, coi như không biết.
Hai người đi tới trước cửa thành, trao nhau ánh mắt, mỗi người một cánh cửa thành, đẩy ra.
"Kẹtt kẹttt -" bạc đạn không chịu nổi gánh nặng, mang theo hai cánh cửa thành không ngay ngắn, chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy trước mắt, không có ngựa xe như nước, cũng chẳng có hung thi đập vào mặt.
Chỉ có một màu trắng rợp trời.
Sương lớn mù mịt, còn dày đặc hơn ngoài thành gấp mấy lần, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đằng trước có một con đường dài thẳng tắp, trên đường không có bóng người. Hai bên là phòng ốc dựng đứng.
Hai người đi vài bước đến gần đối phương một cách tự nhiên, đồng thời đi vào.
Lúc này vẫn là ban ngày, nhưng trong thành lại vắng lặng không hề có một tiếng động, không những không có tiếng người, mà ngay cả gà gáy chó sủa cũng chẳng nghe thấy, cực kỳ quái dị.
Cơ mà, nếu là nơi cánh tay trái kia xác định, không quái dị, thì đó mới khiến người ta khó hiểu.
Đi dọc theo con đường dài một hồi, càng đi sâu vào trong thành, sương trắng càng dày đặc, hệt như yêu khí lững lờ trôi. Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng thấy rõ ngoài mười bước, sau đó ngoài năm bước thì ngay cả bóng dáng cũng chả phân biệt nổi. Rồi tới lúc sau, gần như là đưa tay không thấy được năm ngón. Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ càng đi càng áp sát vào, vai kề vai, mới có thể thấy rõ mặt nhau. Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự dưng nảy ra một suy nghĩ: "Nếu có kẻ thừa dịp sương lớn này, lặng lẽ chen vào giữa chúng ta, hai người biến thành ba người, e rằng cũng chẳng phát hiện nổi."
Lúc này, chân hắn đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, nhưng không tài nào trông rõ đây là vật gì. Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, bảo y đừng đi một mình, rồi cúi người híp mắt coi. Một cái đầu người với đôi mắt trợn trừng phá tan sương mù, đập vào mắt hắn.
Đầu người này mang khuôn mặt nam tử, mày rậm mắt to, trên gò má là hai đám mây hồng bất thường.
Ngụy Vô Tiện vừa mới đá, cái đầu suýt nữa thì bay luôn, đủ biết vật này nặng bao nhiêu rồi. Nhẹ như thế chắc chắn chẳng phải đầu thật. Xách lên sờ thử, gò má nam tử lõm xuống một chỗ lớn, màu đỏ hồng cũng bị quẹt mất một mảng.
Hóa ra là giấy quấn thành đầu người.
Cái đầu người này làm y như thật, trang điểm thái quá nhưng ngũ quan khá là tinh xảo. Đặc sản của Nghĩa thành là mai táng, kỹ thuật làm người giấy, làm đồ cúng âm đương nhiên không tệ. Người giấy là thế thân cho người, dân gian tin rằng đốt chúng nó cho người đã chết, thì nó có thể xuống chảo dầu, lên núi đao chịu khổ thay tổ tiên trong Địa ngục; Để tổ tiên có nha hoàn mỹ nữ, có người hầu hạ như tiên ở cõi âm. Đương nhiên, những điều này chẳng qua là do người sống tìm kiếm sự an ủi cho chính mình mà thôi.Đầu người này hẳn là một "lực sĩ Âm".
"Lực sĩ Âm", tên như ý nghĩa, là tay chân, sau khi nó được đưa xuống, có thể bảo vệ hồn phách tổ tiên nhận tiền giấy mà không bị cướp đi, cũng không bị ác quỷ khác ức hiếp. Ban đầu nhất định nó còn gắn với một cơ thể cao to vũng chắc, chẳng biết bị ai kéo đầu xuống, vứt lên trên đường nữa.
Búi tóc của đầu người giấy đen nhánh, từng sợi từng sợi, khá sáng bóng, đưa tay sờ, dính chặt vào da đầu, cứ như chính nó mọc ra tóc thật vậy. Ngụy Vô Tiện nói: "Kỹ thuật làm không tệ, chắc là lấy tóc người thật dán lên nhỉ?"
Đột nhiên, một bóng đen nhỏ gầy cấp tốc chạy sát qua hắn.
Cái bóng này thình lình chui ra, chạy sát rạt người hắn, nhoáng cái đã biến mất trong làn sương mù dày đặc. Tị Trần tự động rời vỏ, đuổi theo bóng người nọ, chốc lát sau quay lại, tra vào vỏ.
Thứ trượt sát người hắn vừa rồi kia, chạy quá nhanh, tuyệt đối không phải tốc độ mà con người có thể đạt tới!
Lam Vong Cơ nói: "Để ý, đề phòng."
Tuy ban nãy chỉ sát qua vai, nhưng khó đảm bảo lần sau, nó sẽ không làm gì khác.
Ngụy Vô Tiện: "Ban nãy ngươi có nghe không?"
Lam Vong Cơ nói: "Tiếng bước chân, tiếng gậy trúc."
Không sai, trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi, ngoài tiếng bước chân dồn dập, bọn họ còn nghe được một âm thanh kỳ quái khác. Cộc cộc cộc rất trong trẻo, như gậy trúc gõ nhanh lên đất. Không biết vì sao lại có tiếng này nữa.
Chính vào lúc này, trong sương mù phía trước, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Lần này tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhiều, rất hỗn tạp, cũng rất chậm. Như có rất nhiều người đang thận trọng đi về hướng này, nhưng không nói câu nào. Ngụy Vô Tiện trở tay lấy một tấm Nhiên phù, khẽ ném ra trước. Nếu đằng trước có thứ gì như âm khí lững lờ, nó sẽ bốc cháy, ánh lửa ít nhiều gì cũng có thể rọi sáng một vùng.
Khách tới đối diện cũng cảm giác được người bên này ném vật gì đó ra, lập tức phản kích, bất chợt làm khó dễ!
Mấy đường kiếm với ánh sáng không đều đằng đằng sát khí ập tới, Tị Trần bay khỏi vỏ lượn trước mặt Ngụy Vô Tiện một vòng, gạt lui ánh kiếm ra sau đến hết mức. Bên kia người ngã ngựa đổ một hồi, bắt đầu ồn ào. Lam Vong Cơ thu Tị Trần, Ngụy Vô Tiện nói: "Kim Lăng?! Tư Truy?!"2
Giọng nói của Kim Lăng cách màn sương trắng vang lên: "Sao lại là ngươi?!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta còn định hỏi sao lại là ngươi đây!"
Lam Tư Truy cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn đầy mừng rỡ: "Mạc công tử ngươi cũng ở đây? Vậy có phải Hàm Quang Quân cũng tới?"
Vừa nghe Lam Vong Cơ có thể cũng tới, Kim Lăng lập tức ngậm miệng, hệt như bất chợt bị cấm nói vậy. Lam Cảnh Nghi: "Nhất định có đến! Vừa rồi đó là Tị Trần đi!! Là Tị Trần đúng không?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ừm, có đến, ở cạnh ta này. Các ngươi mau tới đây."
Một đám thiếu niên biết đối diện là bạn không phải địch, như được đại xá, bu quanh lại. Ngoài Kim Lăng và đám tiểu bối nhà họ Lam, còn có bảy, tám thiếu niên trên người mặc trang phục của những gia tộc khác nữa, vẻ đề phòng vẫn chưa rút đi, có lẽ cũng là con cháu thế gia tiên môn thân phận không thấp. Ngụy Vô Tiện nói: "Sao các ngươi lại ở đây hết? Ban nãy ra tay ác như thế, cũng may bên ta là Hàm Quang Quân, nếu không... Phải lỡ đâu tổn thương người bình thường thì sao đây."
Kim Lăng phản bác: "Nơi đây vốn làm gì có người bình thường nào. Trong toà thành này căn bản không hề có người!"
Lam Tư Truy gật đầu nói: "Giữa ban ngày, yêu vụ mù mịt, hơn nữa lại không có lấy một cửa hàng buôn bán."
Ngụy Vô Tiện: "Sao các ngươi lại tụ tập với nhau thế? Kết bạn ra ngoài săn đêm?" Kim Lăng kia thấy ai cũng chẳng vừa mắt, tính tình ngang ngược ai cũng muốn đánh, lại có xung đột với mấy tên tiểu bối nhà họ Lam này, sao có khả năng hẹn nhau tụ lại kết bạn săn đêm cho được. Lam Tư Truy hỏi gì đáp nấy, giải thích: "Ban đầu tụi con đang..."
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gậy trúc gõ lên đất cạch cạch cạch, cộc cộc cộc chói tai lạ thường từ trong sương mù truyền tới.
Đám tiểu bối đồng loạt kinh hoảng biến sắc: "Lại tới nữa rồi!"