Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 110 : Tại sao lại là ngươi? (1)
Ngày đăng: 16:22 30/04/20
Dù sao, người này là do hắn phái đi lãnh cung điều tra sự kiện vòng tay lần trước.
Nhìn thấy người mới đến , Huyền Lăng Thương có vẻ sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi:
“Người cầm vòng tay lần trước đã đến?“
Huyền Lăng Thương mở miệng, tuy là câu nghi vấn, nhưng lại là câu khẳng định.
Nghe vậy, người mới tới lập tức cúi đầu nói.
“Thuộc hạ không biết người cầm vòng tay lần trước là ai. Có điều, lần này đây, người đến là một tiểu thái giám. Hơn nữa, tiểu thái giám kia lại có vẻ rất quen đường cũ đi đến lãnh cung. Ngoài ra lại tìm rất đúng chỗ giấu đồ trang sức kia để đào lên. Thần thiết nghĩ , đó chính là thiếu niên lần trước đã mang vòng tay đến hiệu cầm đồ!
Nghe được những lời của người vừa mới đến, huyết mâu của Huyền Lăng Thương loé một cái, lập tức mở miệng hỏi.
“Tiểu thái giám kia là người nào?“
Nghe được câu hỏi của Lăng Huyền Thương , người mới tới lập tức mở miệng trả lời.
“Hồi bẩm hoàng thượng, người nọ là thái giám bên cạnh hoàng thượng, Tiểu Nhạc Tử!”
Người mới tới vừa trả lời, huyết mâu Huyền Lăng Thương không khỏi trừng mắt, hoàn toàn kinh ngạc.
“Cái gì? Không ngờ lại là hắn !?”
. . .
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc rốt cục lấy ra một món trang sức Thủ Trạc ( vòng xuyến)mã não giá trị liên thành, tỏa ánh vàng lấp lánh, rực rỡ muôn màu thì trời đã sáng rồi .
Sau khi nhanh chóng thu vòng mã não vào trong ngực, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán chôn giấu số trang sức còn lại, chờ sau này khi tiêu hết số tiền, mới lại đào số trang sức đã giấu lên, rồi đem đi cầm.
Nhưng mà, tại thời điểm nàng muốn chôn các món trang sức còn lại, đột nhiên một bóng dáng màu đen lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng a, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bây giờ lại che kín lo lắng, khẩn trương, luống cuống cùng bất an.
Còn trái tim cũng như đang bị rối loạn không thôi, thấp thỏm bất an.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, liền lắp bắp mở miệng nói.
“Hoàng, Hoàng thượng, nô tài, nô tài. . .”
Đồng Nhạc Nhạc nói quanh co một lúc lâu, đều không thể nói ra một cái nguyên nhân nào, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.
Cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt Huyền Lăng Thương một lần nào nữa.
Đối với vẻ mặt bất lực của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương gắt gao chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lập tức, môi bạc hé mở, hỏi.
“Những trang sức này, ngươi phát hiện như thế nào!? Hơn nữa, lần trước cầm vòng tay đến hiệu cầm đồ ở Kinh thành làm rơi ba ngàn lượng, cũng là ngươi chứ?”
Huyền Lăng Thương mở miệng nói xong, lập tức, liền từ trong ngực lấy ra một vòng tay bảo thạch để trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.
Chỉ thấy vòng tay kia, làm thật tinh xảo, lúc ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vòng tay lại càng rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!
Thấy vậy, đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc mở to, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì chiếc vòng tay này nàng đã đem đi cầm, tại sao lại ở trên tay của Huyền Lăng Thương!?
Trong lòng khiếp sợ không thôi, nhìn lại Huyền Lăng Thương, ánh mắt của hắn một mực đều nhìn vào Đồng Nhạc Nhạc.
Cho nên, cho dù Đồng Nhạc Nhạc không mở miệng thừa nhận, nhưng những đường nét trên mặt của nàng đã cho hắn đáp án.
“Quả nhiên là ngươi!”