Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 112 : Nữ nhân ai oán khóc (1)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Nghĩ tới đây, Đồng NHạc Nhạc càng cảm giác được đây đích thực là một chuyện đáng để ý đến như vậy
Có điều nếu như Huyền Lăng Thương lúc ấy là ở chỗ này, tại sao không đến gặp?
Hơn nữa Huyền Lăng Thương hiện tại là vì chuyện vừa rồi nên không vui?
Chỉ là nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác nói chuyện với nhau, hắn có gì không hài lòng.,
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng phát giác chính mình đã không thể đoán ra được tâm tư của nam nhân trước mắt này.
Không trách được người ta thường nói:tâm đế vương là khó dò nhất, chính là cái lý này đây?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám giấu giếm, lập tức cúi đầu nói chi tiết:
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài mới vừa rồi đích xác ở chung một chỗ cùng Lan Lăng Vương ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra đúng sự thật. Vừa nói dứt lời, cũng không phát giác được có cái gì.
Dù sao nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác chung một chỗ, chẳng phải cũng chưa làm chuyện gì không tốt sao?
Không ngờ, sau khi nghe lời nàng nói, chỉ thấy nam nhân trước mặt đột nhiên nhếch bạc môi, lạnh giọng thốt lên:
"Ngươi, rất thích Thiệu Giác?"
Tuy là câu nghi vấn, chỉ là nam nhân này nói, rất chắc chắn.
Hơn nữa, không biết có phải là do ảo ảnh hay không, sau khi nghe nam nhân nói những lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người nam nhân phát tán ra càng nhiều khí lạnh.
Đầu tiên thân thể rùng mình dữ dội một cái , trong lòng suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.
Nếu như đổi lại là những người khác, sợ là đã sớm không chịu nổi .
Vì muốn đánh đàn giỏi, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày rảnh rỗi đều sẽ đánh đàn ở trong tiểu viện của mình.
Ngay lập tức, tiếng đàn giống như ma quỷ làm loạn, lá rụng cuồng bay, bão cát đá lăn, núi lở đất sụt, biển gầm vỗ tới, khiến cho đám cung nhân ở gần tiểu viện của Đồng Nhạc Nhạc ai nấy đều khổ không thể tả, có khổ không dám tố.
Dù sao, trong mắt người trong cung, Đồng Nhạc Nhạcchính là thái giám thân cận được hoàng thượng lần đầu tiên tự mình khâm điểm, thân phận so với người khác đều cao quý hơn.
Cho nên mỗi lần mọi người nghe thấy ma âm, không thể làm gì khác hơn là lấy bông bít lỗ tai chính mình, không nghe không thấy.
Hoặc là trời không phụ người có lòng, Đồng Nhạc Nhạc luyện tập rất lâu, rốt cục có thể đứt quãng gảy đàn được một đoạn âm khúc không sai kiểu.
Vì điều này khiến Đồng Nhạc Nhạc vui mừng ăn thêm hai bát cơm chào mừng.
Dù sao nàng bây giờ, cùng chỉ có ăn cơm chào mừng. . .
Điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vui mừng chính là, trong khi nàng hoan hỉ chào mừng chính mình rốt cục gảy đàn ra được âm khúc không sai sót, thì đám cung nhân ở xung quanh tiểu viện tử của nàng, cũng vội vàng đến nói những câu chúc mừng . Vì điều này, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.
Không nghĩ tới, nhân duyên của mình lại giỏi như vậy, quá hạnh phúc có nhiều bằng hữu! ?
Nhưng không biết, những người đến chúc mừng này, cũng là đang chúc mừng chính mình. Bởi sau này không bao giờ sẽ phải nghe ma âm do ma quỉ làm loạn kia nữa. . .
Từ đó, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thích đánh đàn.
Thật giống như hiện tại, sau khi ăn xong cơm chiều , Đồng Nhạc Nhạc liền trở lại tiểu viện tử của mình, sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, liền lấy ra cây đàn cổ bắt đầu gảy đàn .
Gảy đến một canh giờ, thấy mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới dừng lại , tính toán nghỉ ngơi.