Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 114 : Ly Hồn chứng (1)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
"Cái gì!? Người!? Làm sao có thể là người!? Có người nào dung mạo đáng sợ như vậy không hả! ?Ngươi nhìn xem, chả ra hình dạng gì sao!? Mặt thì trắng bệch, cả người áo trắng, tóc tai thật bù xù... "
Huyền Lăng Phong vừa đưa tay chỉ về phía nữ quỷ kia, vừa mở miệng nói.
Nhưng mà càng nói, Huyền Lăng Phong càng cảm thấy không đúng.
Nhìn lại thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương đang liếc xéo trên người hắn, mặt hắn tức thì buồn bực.
Tại sao hắn lại quên mất, hiện tại dáng vẻ của chính mình, kỳ thật so với nữ quỷ kia ... cũng không khá hơn bao nhiêu!
Trái ngược với Huyền Lăng Phong đang vừa quẫn bách vừa sợ hãi, thì giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc quả thực có ý định muốn chết!
Trước kia,nàng chẳng qua chỉ cho rằng Huyền Lăng Phong không sợ chết sẽ quay trở lại đây, liền tự treo mình tại nơi này, tính toán hù dọa lại Huyền Lăng Phong.
Ai ngờ Huyền Lăng Phong đúng là đã trở lại, thế nhưng lại dẫn theo Huyền Lăng Thương!
Huyền Lăng Thương không phải là người bình thường, khả năng quan sát sự việc so ra luôn sắc bén hơn người, bây giờ nàng mặc dù đã hóa trang một thân thành quỷ, nhưng liếc mắt một cái có lẽ cũng đã bị hắn đã nhìn ra rồi.
Nghe được nam nhân kia nói trúng tim đen, Đồng Nhạc Nhạc chỉ một lòng cảm thấy như đang treo trên cao, trong lòng tựa như bị mười lăm cái thùng đè lên người, tâm tình bất định, thấp thỏm không yên.
Nhất là, nàng tuy rằng lúc này vẫn đang cúi đầu, không có nhìn mặt nam nhân kia, nhưng lại cảm giác sâu sắc được có một ánh mắt nóng rực đang dừng ngay thẳng trên người của nàng.
Bị ánh mắt sắc nhọn như đao của nam nhân kia nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả trong lẫn ngoài đều bị hắn xem thấu...
Hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ!?
Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi, bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm của nam nhân kia:
"Người đâu, bắt hắn lại đây!"
Hai gã thị vệ kia nghe Huyền Lăng Phong nói, lập tức đưa tay lật nữ quỷ đang nằm bò không nhúc nhích trên mặt đất lại, đưa đến.
Theo động tác của hai gã thị vệ, bộ mặt thật của nữ quỷ vô cùng rõ ràng bị bại lộ trong tầm mắt của mọi người.
Đèn cung đình chiếu sáng xuống dưới, chỉ thấy nữ quỷ nằm trên mặt đất, khí sắc nhợt nhạt, khóe mắt có huyết, trong miệng vẫn còn ngậm một mảnh vải thật dài màu đỏ.
Mới vừa rồi trời tối đen như mực, mọi người nhìn không rõ ràng lắm, thoạt đầu vừa nhìn qua, tưởng gặp quỷ.
Bây giờ, đèn chiếu sáng xuống, mới nhìn thấy rõ rệt, đây căn bản không phải là quỷ, mà là người!
Trước mắt thấy rõ ràng bộ dáng của nữ quỷ đang nằm trên mặt đất, trong miệng ngậm miếng vải đỏ, khóe miệng Huyền Lăng Phong không khỏi nhếch lên dò xét một cái.
"Thì ra là miếng vải đỏ, mẹ nó, mới vừa rồi vừa nhìn còn tưởng là đầu lưỡi , thiếu chút nữa hù chết Bổn vương!"
Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa tỉ mỉ nhìn nữ quỷ trên mặt đất.
Chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy nữ quỷ đang nằm có chút quen mắt.
"Ơ, dáng vẻnữ quỷ này như thế nào càng xem càng quen thuộc...."
Tiểu Kính Tử ở một bên nghe được lời nói của chủ tử nhà mình, lập tức tiến lên tỉ mỉ quan sát, cuối cùng, dường như là nghĩ đến cái gì, con ngươi đen lại, lập tức mở miệng nói:
"Gia, đây không phải Tiểu Nhạc Tử sao! ?"
"Cái gì! ? Hắn vậy mà lại là Tiểu Nhạc Tử! ?"
Nghe được lời Tiểu Kính Tử nói, con ngươi Huyền Lăng Phong cũng trợn lên một cái, mặt mày có vẻ không dám tin.
Không trách được hắn càng nhìn nữ quỷ này càng quen mắt. Thì ra, cái nữ quỷ kia, lại chính là tiểu thái giám mà hắn vẫn luôn căm tức!