Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 120 : Hội săn mùa thu của Hoàng gia (1) (2)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy chính mình cười ra tiếng, sợ những người khác nghi ngờ, lập tức đưa tay lên bịt miệng, che môi, ra vẻ ho khanmột tiếng.



Tuy nhiên, bả vai nàng run lên bần bật, đã để lộ suy nghĩ trong lòng của nàng. . .



Thấy vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc , càng thêm phần bất đắc dĩ.



Tiểu thái giám này, thật sự rất nghịch ngợm!



Lại dám làm chuyện xấu ngay trước mắt mình, là do mình quá dung túng hắnsao! ?



Trong lòng Huyền Lăng Thương chợt nhớ ra, nhìn lại người đang ngồi ở trước mặt mình,An Y Nagiả bộ đoan trang, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt này, thật sự làm bộ.



Vì vậy, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng mở miệng, nói:



"Trẫm còn nhiều việc quan trọng, nếu không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!"



Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu rõ ràng đang ra lệnh đuổi khách.



An Y Na nghe vậy, trên mặt có chút không muốn.



Dù sao hôm nay thật vất vả mới được gặp mặt nam nhân này, nếu cứ như vậy rời khỏi, nàng có chút không muốn.



Nghĩ tới đây, An Y Na hé mở môi đỏ mọng, muốn mở miệng nói thêm cái gì đó.



Tuy nhiên chỉ sau một khắc, An Y Na cảm thấy bụng mình đột nhiên thắt lại, ngay sau đó là một trận sóng mãnh liệt, mọi thứ đảo lộn, trong bụng lập tức dâng lên ý muốn xả chất thải .



Đối với biến hóa đột nhiên xuất hiện trong bụng mình, khiến cho trong lòng An Y Na giật mình, biến sắc.



“Tại sao đang yên đang lành, lại đau bụng như vậy! ?"



An Y Na theo bản năng một bên che bụng đang không ngừng sôi sục, một bên thì thào nghi hoặc không thôi.




Nhưng mà, nghe thấy nam nhân này nói vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lộp bộp một tiếng, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm nam nhân bên kia.



Khi đối mặt với nụ cười như có như không của nam nhân kia, lại thấy đôi huyết mâu sáng như gương, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.



Ngay từ đầu, Huyền Lăng Thương đã biết hết mọi chuyện. . .



Trời ạ!



Là do tâm tư nàng rất dễ khiến người khác đoán được, hay là, nam nhân này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác! ?



Có lẽ, là vế sau đi! ?



Một người tâm hồn trong sáng như gương, lại ở cùng một nam nhânkhôn khéo biết nhìn xa trông rộng, nhất định phải đề dùng hết tinh thần để đối phó mới được, bằng không, nếu bị Huyền Lăng Thương phát hiện thân phận của mình qua lời nói thì. . .



Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sợ hãi một hồi.



Thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, trong mắt còn xẹt qua vài phần căng thẳng, Huyền Lăng Thương chỉ cho là Đồng Nhạc Nhạc sợ bị hắn trách cứ, làn môi hồng hé mở, không khỏi mở miệng nói:



"Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a, lại dám ở ngay trước mắttrẫm làm ra chuyện như vậy! ?"



Huyền Lăng Thương mở miệng, lời nói nhẹ nhàng, huyết mâu nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, nở nụ cười như có như không, chỉ là, nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, còn có đôi mắt cao sâu thẳm khó dò của hắn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng một hồi mà không biết tại sao.



Ngay sau đó, Phịch một tiếng, lập tức quỳ rạp trên đất.



"Xin Hoàng thượng thứ tội a! Nô tài… nô tài kỳ thật lá gan rất nhỏ. . ."



"Lá gan của ngươi nhỏ! ? Nhát gan lại làm ra chuyện như vậy sao! ? Nói đi, ngươi hẳn là hạ thuốc xổtrong chén của nàng đi! ?"



Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, tuy là câu nghi vấn, lại nói vô cùng khẳng định.