Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 122 : Học cưỡi ngựa (3)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác bĩu môi một cái, vừa đưa tay vuốt ve bộ lông,mở miệng cười nói.



"Con ngựa này có tên là Truy Phong. Nó là Thiên Lý Mã của Tây Di tiến cống năm nay, tốc độ cực nhanh , ngày đi ngàn dạm. Năm nay Tây Di tiến cống có mười thớt , Hoàng thượng đã ban thưởng sáu thớt cho đại thần trong triều, Thập Tam Gia có một con. Con này là của Bổn vương. Trong số mười thớt tiến cống là con ngoan ngoãn hiền lành nhất, thông minh nhất. Tiểu Nhạc Tử nếu như ngươi muốn học kỵ mã, vậy thì dùng Truy Phong luyện tập đi."



Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác.



Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác này, bắt đầu từ khi nhìn thấy hắn ngày thứ nhất , hắn liền thỉnh thoảng giúp đỡ nàng.



Mỗi một lần , khi nàng cần đến sự giúp đỡ thì hắn giống như Thiên Sơn bỗng dưng xuất hiện, cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng, điều này khiến cho nàng không khỏi cảm động!



Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé môi, giọng nói lộ vẻ cảm kích.



"Vương gia đối với nô tài thật tốt quá, chỉ là con ngựa trân quý như vậy. . ."



"Trân quý đến đâu thì cũng chỉ là một con ngựa thôi. Hơn nữa,ngươi ngồi trên con ngựa khác,nếu như không cẩn thận té xuống, thân thể bị thương, thì làm sao hầu hạ Hoàng thượng được ! ?"



Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, hình như cũng có lý.



Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không khách khí với Lan Lăng Thiệu Giác nữa .Nàng hơi nở nụ cười, mở miệng đáp tạ.



"Ha ha, vậy thì nô tài liền không khách khí, chỉ là. . ."



Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, gương mặt khẽ chau lại, mặt mày ảo não như gặp khó khăn.



"Nô tài cho dù có ngựa tốt như vậy, nhưng không có sư phụ giỏi chỉ bảo, cũng là vô dụng a."



Lý Mục biết được nàng là thái giám của Huyền Lăng Thương, liền hãi nàng học cưỡi ngựa có lúc sơ xuất, hắn khó giữ được cái đầu a, liền không dám đích thực chỉ bảo cưỡi ngựa.



Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng không phải người rảnh rỗi, bọn họ mỗi ngày đều có trách nhiệm làm việc !



Cho nên, coi như nàng hiện tại có một con ngựa tốt để luyện tập, cũng vô dụng a.
Mà ngay cả bầu không khí, cũng vẩn đục không thôi, lấy đâu ra sự trong lành giống như hiện tại ! ?



Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hít một hơi thật sâu. Chỉ cảm thấy trong phổi đều là mùi thơm tươi mát của cỏ, dễ chịu như thế , khiến cho tâm tình Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trở nên sung sướng .



Mặt mày rạng rỡ, khóe miệng nhẹ nhàng cười một cái yếu ớt.



Đồng Nhạc Nhạc đang lẳng lặng tán thưởng cảnh đẹp trước mắt. Đột nhiên, phía sau truyền đến một hồi Lộc cộc tiếng vó ngựa và tiếng bước chân.



Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, tưởng Lan Lăng Thiệu Giác rốt cục cũng đến , lập tức, không hề nghĩ ngợi, liền vươn ngón tay , chỉ hướng về mặt trời lặn ở phía tây, mở miệng cười nói.



"Vương gia, người nhìn kìa ! Hôm nay mặt trời lặn thật là đẹp a! Nói cảnh chiều đẹp vô cùng, là chỉ lúc gần hoàng hôn, ha hả, chính là ý tứ này."



Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.



Tuy nhiên, đương nàng nói xong câu đó, nhưng phía sau không có truyền đến bất cứ âm thanh trả lời nào.



Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền quay đầu nhìn lại. Đến lúc nhìn thấy nam nhân giờ phút này đứng ở sau lưng nàng , mắt nhung lập tức trợn lên một cái .



Chỉ thấy nam nhân mặc trên người chiếc áo bào màu nâu, lưng đeo Yêu Đái viền vàng thêu chỉ đen, lại tòng teng một khối Mặc Ngọc thượng đẳng .



Đầu đội kim mào, mặt đẹp như ngọc, hàng mi sắc như đao, mũi cao thẳng tắp, đôi môi hình trái tim. . .



Một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn, giờ phút này trong ánh nắng chiều chiếu rọi xuống, càng là lóe ra những nét mê ly, đẹp đến giống như một đôi mã não thạch xinh đẹp màu đỏ, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!



Mà người này, không phải Lan Lăng Thiệu Giác, mà là



"Hoàng thượng! ?"



Huyền Lăng Thương, tại sao hắn ở đây! ?