Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 127 : Hắc Hùng đột kích (2)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Edit : Họa Đến Vô Tình



Thấy vậy, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy đau khổ không thể tả.



Tuy dung mạo hắn nhìn có vẻ thuận mắt, nhưng mà con hổ kia cũng không cần chỉ đuổi theo một mình hắn nha!



Trong lòng cười khổ lại sợ hãi, Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất đứng lên tính toán xoay người chạy thoát khỏi nơi này.



Chỉ là con hổ lớn kia nhất quyết muốn dồn hắn vào chỗ chết, thì sao có thể tha cho hắn được?



Vì thế chỉ thấy nó liền hướng Huyền Lăng Phong thẳng tắp nhào tới. . .



Mắt thấy chính mình sẽ bị con hổ tấn công, mệnh tang miệng hùm.



Huyên Lăng Phong sợ tới nổi hai mắt trợn to, cho là mình sẽ chết dưới miệng hổ không thể nghi ngờ!



Nhưng mà, ngay tai thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có hai mũi tên ‘vèo’ một tiếng bắn tới con hổ kia.



Theo đó nhìn thấy con hổ ngửa mặt lên trời ‘rống’ dài một tiếng. Ngay sau đó, vang lên âm thanh của một vật nặng rơi xuống.



‘Ầm’ một tiếng, bốn phía nhất thời nổi lên đầy bụi bậm, ngay lập tức, xung quanh hoàn toàn im lặng. . .



Nhìn thấy cách mình không xa là sự việc con hổ kia chết do ngay mi tâm của nó có hai mũi tên. Mắt của Huyền Lăng Phong vẫn trợn to như trước, hiển nhiên không có từ một màn mạo hiểm vừa rồi mà phục hồi tinh thần lại.



Kỳ thật không chỉ có Huyền Lăng Phong không phục hồi tinh thần, mà còn có Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ hãi đang đứng một bên.



Dù sao, từ đó đến giờ nàng chưa từng gặp qua chuyện nào nguy hiểm đến như vậy a.



Nghĩ đến chuyện lúc nãy, vừa rồi con hổ không ngừng đuổi theo Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là đã cắn hắn, may mắn hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc. Phù!



Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, ánh mắt không khỏi nhẹ nhàng đảo qua, liền thấy trên tay Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác đều cầm cung.



Nghĩ đến, mới vừa rồi hai mũi tên kia, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác là đồng thời bắn ra đi.



Không thể tưởng được, hai người mỗi người một vẻ nam nhân, không chỉ có tài mạo song tuyệt, mà đến cả bắn cung cũng là bách phát bách trúng.



Hai người này, đều là long phượng hiếm thấy trên thế gian a!
Mà một bên những con ngựa bọn thị vệ cưỡi cũng như thế.



Nhìn những con ngựa ở bốn phía không ngừng hỗn loạn luôn hí dài, càng ngày càng ra tiếng chấn động mặt đất .



Mà những khuôn mặt của mọi người ở xung quanh bây giờ điều hiện ra vẻ sợ hãi.



“Trời ạ! Con kia rốt cuộc chính là con gì vậy!?”



“Hình như rất to lớn a. . .”



“Nó sẽ không phải là yêu quái chứ!?”



Bọn thị vệ ở bốn phía đều mở miệng, bàn luận sôi nổi, ồn ào.



Chỉ có Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác duy trì một bộ dáng trầm mặc.



Tuy hai người duy trì dáng vẻ trầm mặc đó, nhưng mà trên khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nghiêm túc .



Thấy vậy, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng lạnh hơn.



Con quái vật to lớn kia, rốt cuộc nó là cái gì vậy?



Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hết sức nghi hoặc. thì con quái vật kia đã từ trong chỗ âm u chậm rãi đi ra.



Khi con quái vậy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mọi người bốn phía đều sợ đến ngây người.



Xung quanh vang lên tiếng hít hà, lúc ồn lúc yên lặng, đều liên miên không ngừng.



Đương nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng như thế!



Đôi mắt của nàng mở thật to, con ngươi dường như muốn rớt ra khỏi mắt .



Bởi vì bị chấn động cùng kinh ngạc, cho nên cái miệng nhỏ mở ra thật to, chỉ kém có thể khiến một con chim bay vào. (=)) )



Dù sao, nàng sống trên đời đã được hai mươi ba năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp một con Hắc hùng lớn đến như vậy!