Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 128 : Họa vô đơn chí (1)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Edit : Canh Hoa Anh Dao



Mà thứ mặc trên người của hắn , không thể nói là y phục.



Hai cái ống tay áo, sớm đã không thấy tăm hơi, giống như áo may ô thời hiện đại.



Trên người bẩn thỉu, dính đầy bùn đất và lá khô, nào nhìn ra khuôn mặt lúc đầu !?



Một chân, thiếu đi một chiếc giày, lộ ra một đầu ngón chân.



Nhìn thấy Huyền Lăng Phong hiện tại chật vật lôi thôi như thế, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được cười ha ha.



Giờ phút này nếu Đồng Nhạc Nhạc cầm camera trên tay, nàng khẳng định không nói hai lời liền chụp hình Huyền Lăng Phong hiện tại.



Trời ạ!



Coi như lần trước Huyền Lăng Phong bị mực nước dính đầy người, cũng không chật vật như hiện tại thật là kinh điển buồn cười a!



Càng nhìn, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy buồn cười.



Hơn nữa, nàng cười, lại không thể dừng lại được.



Bụng đau, chảy cả nước mắt, hai quai hàm cũng cười đến phát đau, mà Đồng Nhạc Nhạc vẫn ôm bụng đứng đó cười đến rung hết cả người.



Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cười vô tâm vô phế, giờ phút này, Huyền Lăng Phong quả thực ngay cả tâm giết người cũng có!



Dù sao, cái hắn ghét nhất, là nụ cười vô tâm vô phế này của tiểu thái giám trước mắt.



Mà chính mình lúc này sợ là vô cùng chật vật.



Chính mình lúc này vô cùng chật vật, bị người mình vô cùng ghét thấy được, trong lòng Huyền Lăng Phong vừa tức giận, căm phẫn, lại vừa quẫn bách.



Đặc biệt, khi thấy tiểu thái giám trước mắt, sau khi nhìn thấy hắn, vẫn còn vô tâm vô phế cười, một điểm ý tứ đỡ hắn lên cũng không có. Nếu không phải Huyền Lăng Phong hắn toàn thân trên dưới đau quá chừng, ngay cả động một đầu ngón tay đều không được, thì hắn đã sớm nhảy dựng lên giết người diệt khẩu.



Càng muốn, Huyền Lăng Phong càng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất như hai lưỡi đao sắc bén.



Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Đồng Nhạc Nhạc hiện tại, đã chết không thiếu vạn lần!



Trong lòng phẫn nộ không thôi, Huyền Lăng Phong mở miệng, lời nói cơ hồ là rít từ trong kẽ miệng.
Dù sao, trong núi sâu, rất nguy hiểm. Bởi vì, khi bọn họ không biết rõ tình huống, bất kì lúc nào cũng sẽ nhảy ra độc xà mãnh thú linh tinh các loại.



Lấy hai người bọn họ một người gầy yếu một người đang bị thương, đến lúc đó, nếu gặp phải độc xà mãnh thú gì đó, chỉ có một con đường chết.



Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc nhìn một chút sắc trời hiện tại, đã là chiều muộn rồi. Nếu để trời tối đen, bọn họ cũng không biết ngủ ở đâu!



Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng nặng nề.



Có lẽ, Huyền Lăng Phong cũng nghĩ vậy, trên gương mặt bẩn thỉu kia, cũng mang vẻ nặng nề bất an.



Dù sao, hắn từ nhỏ ngồi mát ăn bát vàng, chưa từng trải qua tình cảnh như vậy !?



Năm nay hắn mới mười tám, nếu như ở chỗ này bị độc xà mãnh thú ăn sống nuốt tươi, uổng phí một đời anh danh của hắn!



Liền trong lúc Huyền Lăng Phong nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên, dường như phát hiện ra cái gì, đôi mắt lập tức sáng ngời.



"Thập Tam Gia ngài mau nhìn, phía trước hình như có một cái hang động!"



Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong lập tức nhìn theo hướng ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ.



Chỉ thấy, cách bọn họ không xa, thật sự có một cái hang động.



Chỉ là bởi vì ngoài hang động có nhiều bụi cỏ che khuất, vừa rồi bọn họ mới không phát hiện.



Giờ phút này, nhìn thấy hang núi, trên mặt Huyền Lăng Phong cũng có vài phần kích động.



Dù sao, ở... nơi... không có người ở, có một chỗ đặt chân đã là rất tốt.



So với buổi tối phải ngủ ngoài trời thì tốt hơn nhiều.



Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng thúc giục.



"Nhanh lên một chút, đỡ Bổn vương tới đó!"



Hiện tại hắn toàn thân đau nhức, hơn nữa vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ngã xuống một chỗ thật tốt để nghỉ ngơi.



Nghe được lời Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều mặt, chỉ là sử dụng hết sức lực đi đến hang động trước mặt cách đó không xa.