Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 133 : Huyền Lăng Phong đỏ mặt (3)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Nhưng mà, mày lại nhíu chặt, cho thấy nam nhân này bây giờ đang lo lắng cùng khó chịu.



Thời điểm Lan Lăng Thiệu Giác đi vào doanh trướng, Huyền Lăng Thương đang đứng ở của sổ, khuôn mặt tuấn mĩ kia đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay lập tức, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.



Tuy một hơi thở dài của Lan Lăng Thiệu Giác rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động đến nam nhân đứng trước cửa sổ.



Chỉ thấy nam nhân kia nghe được, ngay tức khắc chậm rãi xoay người.



Bóng dáng cao lớn kia, lúc ánh nến chiếu rọi xuống, bỗng nhiên hiện ra vẻ uy nghiêm .



Nam nhân nhìn theo Lan Lăng Thiệu Giác đang đi vào màn trướng, môi mỏng hé mở, âm thanh trầm thấp lập tức thốt ra.



"Thiệu Giác, vẫn không tìm được sao! ?"



Nam nhân mở miệng, âm lượng nhẹ nhàng, cũng không khó để phát hiện ra trong giọng nói của hắn có lo lắng và nghiêm túc.



Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, lập tức khe khẽ lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.



"Dòng nước xiết này diện tích không nhỏ, hơn nữa phía dưới dòng nước còn có chỗ rẽ, cũng không biết A Phong bọn họ sẽ bị đưa tới bên chỗ nào, ta đã phái đi rất nhiều người đi tìm, chỉ hy vọng A Phong bọn họ có thể tốt số được quí nhân phù trợ."



Lan Lăng Thiệu Giác tuy nói như thế, nhưng chính là tâm tình của mọi người vẫn có áp lực trầm trọng .



Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương cũng biết, tốc độ của dòng nước xiết như vậy, coi như Huyền Lăng Phong bọn họ thật sự qua đại nạn lớn mà không chết đã được đưa đến chỗ nào đó, nhưng mà, nơi đây rừng rậm hoang vu, độc xà mãnh thú lại càng nhiều không kể xiết. . .



Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị một tảng đá đè nặng lên.



Mày kiếm dễ coi kia, lại nhíu gắt gao.



Sau một lúc trầm mặc, Huyền Lăng Thương mới hé môi mỏng, mở miệng nói.



"Cho dù như thế nào, trẫm muốn sống phải thấy người, chết...phải thấy xác!"



~*~~*~~*~



"Huyền Lăng Phong này như thế nào chỉ đi một cái nhà xí đều phải lâu như vậy! ?"




Nghe được tiếng kêu thảm thương như chọc tiết heo quen thuộc truyền đến, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, lập tức không hề nghĩ ngợi đến cái khác, chân liền mở rộng bước, như điên cuồng vọt tới nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết .



Vừa hướng về phía kia, Đồng Nhạc Nhạc càng la lớn.



"Thập Tam Vương Gia đừng sợ, ta ngay lập tức đến đó!"



Đồng Nhạc Nhạc vừa lớn tiếng hô, vừa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.



Nếu như thật sự đã gặp phải độc xà mãnh thú, cho dù chết, nàng cũng muốn cùng Huyền Lăng Phong kề vai chiến đấu.



Cùng lắm thì cùng chết thôi!



Chỉ là, Huyền Lăng Thương, vĩnh biệt !



Ngay tại khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi, người nàng đã vọt tới trước mặt Huyền Lăng Phong .



Nhưng mà, lúc Đồng Nhạc Nhạc đi tới bên cạnh Huyền Lăng Phong, mắt đảo quanh một lượt nhìn tình huống bốn phía, lập tức ngây ngẩn cả người.



Đám sài lang hổ báo, độc xà mãnh thú như dự định . . . lại toàn bộ đều không có!



Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chớp đôi mắt xinh đẹp mê hoặc đang mở to, mở miệng hỏi.



"Thập Tam Vương Gia, ngươi làm sao vậy! ?"



Bốn phía chẳng phải không có cái gì sao! ? Thế nhưng lúc nãy Huyền Lăng Phong vừa kêu cái gì! ? Hơn nữa, còn thê thảm như vậy, làm hại nàng lại còn cho là có chuyện gì xảy ra nữa!



Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy nghi hoặc, Huyền Lăng Phong bên này, mặt mày cũng trắng bệch.



Thân thể cao lớn kia, lại run rẩy không dứt, phảng phất như Hoàng Diệp trong gió, rất là đáng thương.



Thấy bộ dáng hết sức lo lắng của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn, hướng trước người hắn nhìn một cái.



Cái này không nhìn còn được, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không nhịn được lạnh toát sống lưng mà hít một hơi thật sâu .