Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 138 : Tiểu Nhạc Tử chân ngươi thật nhỏ (3)
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Nhưng mà, điều này cũng khó trách.
Coi như nàng mỗi ngày đều nhảy xuống sông bắt cá, thuận tiện tắm rửa luôn. Chỉ là y phục trên người bẩn thỉu, vài ngày cũng không thay đổi, không thối mới là lạ! Nàng cũng không phải Hương Hương Công Chúa ( xem Hoàn Châu Cách Cách) !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vọt ra doanh trướng, trên đường gặp bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, hàn huyên một hồi, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử liền mang nước nóng đến doanh trướng của Đồng Nhạc Nhạc.
Sau khi đưa bọn họ rời đi, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tắm rửa.
Khi cả thân thể đều ngâm trong nước nóng, cảm giác thoải mái, khiến Đồng Nhạc Nhạc không nhịn thở phào một tiếng.
"Nha, thật là thoải mái a!"
Mấy ngày nay, ban ngày nàng đều nhảy xuống sông tắm rửa, chỉ là trời đã vào thu, nước sông hơi lành lạnh.
Vậy mới nói, tắm nước nóng là thoải mái nhất.
Nhưng mà trong lúc Đồng Nhạc Nhạc thoải mái thở phào, đột nhiên, một âm thanh cởi mở như ánh mặt trời, lại từ bên ngoài doanh trướng truyền đến.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao !?"
Người chưa tới, đã nghe tiếng trước!
Cùng với âm thanh quen thuộc này, cửa màn che liền bị xốc lên.
Một đạo bóng dáng cao to màu lam, như hỏa tiễn bay vượt trùng dương tiến vào.
Khi thấy một đạo bóng dáng màu lam xông tới, nháy mắt tim Đồng Nhạc Nhạc muốn vọt khỏi lồng ngực.
Mắt nhung nhanh chóng nhìn qua y phục giắt trên bình phong, hiện tại nếu nàng đứng lên mặc quần áo, là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay, đem khăn lông giắt trên bồn tắm trải ở trên mặt nước, mà thân thể nàng cũng nhanh chóng ngụp xuống trong bồn tắm.
Sau khi nàng làm những việc này xong, Huyền Lăng Phong liền tiến vào.
Mặc dù, tại một khắc cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đưa tay che cái mũi, chỉ là, có lẽ tiếng vang cũng không nhỏ.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy Huyền Lăng Phong hình như cũng nghe được, lập tức hướng tới nàng bên này nhìn.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức sợ đến mức tim treo lên cao thốt không thành lời.
Đầu nhỏ lập tức ngụp xuống nước, chỉ là kia một đôi mắt nhung trợn to, qua khe hở của khăn lông trải trên bồn tắm len lén nhìn tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong đi quanh bên cạnh bồn tắm chỗ nàng, miệng nói lẩm bẩm.
"Di, như thế nào mới vừa rồi Bổn vương nghe được hình như bên này có người đánh hắt xì !? Chẳng lẽ là Bổn vương nghe lầm !? Ai..., Tiểu Nhạc Tử này, cũng không biết đi đâu, Bổn vương tính giữ lại hùng chưởng để ăn cùng hắn đây!"
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong lẩm bẩm vài tiếng, liền lập tức xoay người rời khỏi.
Đợi bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa, Đồng Nhạc Nhạc mới dè dặt lộ cái đầu nhỏ ướt sũng ra mặt nước.
Nhìn thấy màn che vẫn còn hơi rung động, Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt.
"A a a a a, thì ra Huyền Lăng Phong đến, là tìm ta để cùng ăn hùng chưởng ( tay gấu) ! Trời ạ! Ta lớn như vậy, còn không từng được ăn một miếng hùng chưởng nào đây!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc đúng là khóc không ra nước mắt.
Nghĩ đến, hùng chưởng kia chính là của con Đại Hắc Hùng hôm đó công kích bọn họ.
Đại Hắc Hùng lớn như vậy, hùng chưởng mà ăn vào khẳng định cũng không tệ, đáng tiếc...
Chỉ là, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc chính là, Huyền Lăng Phong hiện tại biến hoá nhanh như vậy. Đối với nàng, hình như tốt hơn rất nhiều, điểm này nàng cảm giác được.
Nghĩ đến, trải qua mấy ngày nay đêm ngày chung sống, Huyền Lăng Phong đối với nàng đã không còn chán ghét, hiện tại, lại còn muốn cùng nàng ăn chung hùng chưởng!
Nếu như đổi là trước kia, tuyệt đối không có khả năng!