Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 139 : Ăn tay gấu (2)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, trên mặt có hơi ngượng ngùng



" Không, mới vừa rồi là nô tài qua đói, Thập Tam gia người cũng ăn vài miếng đó! Nếu không để nô tài đi lấy mấy món đồ ăn cho Thập Tam gia !? "



Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, liền tính đi ra ngoài.



Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức mở miệng nói.



" Không cần, Bổn Vương cũng không đói. Hiện tại ngươi đã ăn no, bổn vương mang ngươi đi một chỗ rất hay!? "



" Chỗ rất hay "



Nghe được lời của Huyền Lăng Phong nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi lại.



" Thập Tam gia, là chỗ nào hay vậy!? "



Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong cố ý úp mở, nói chuyện vô cùng thần bí.



" Không nói trước cho ngươi, đến nơi rồi ngươi sẽ biết, đi thôi! "



Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền nhanh chân xung phong đi trước.



Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặc dù một bụng nghi hoặc, vẫn nhanh nhẹn theo sát phía sau.



.....



Nửa canh giờ sau, Đồng Nhạc Nhạc đứng trên giữa sườn núi, nhìn cảnh vật trước mắt, mắt nhung trợn lên một cái, cả người đều ngây dại.



Hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lớn.



" Oa, nơi này là... Ôn tuyền!? "




Còn cả ...... đôi mông rất vểnh kia nữa{ mặc dù là sắc nữ nhưng mà ta, không khẳng định câu đó miêu tả đúng thứ mà ta tưởng tượng, cho nên, nàng giúp ta đi }



Không thể không nói, thiếu niên này, không chỉ lớn lên có bộ dáng đẹp mắt, coi nhưng là dáng người, đều là hình mẫu hoàn hảo, làm cho người ta nhìn đều không rời mắt nổi .



Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thán, cũng không hề biết, ánh mắt của mình, vừa lúc không kiêng kỵ rơi trên người Huyền Lăng Phong.



Bên kia Huyền Lăng Phong đã cởi xong trang phục cuối cùng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt nóng rực rơi trên người hắn.



Nhận thấy điểm này, Huyền Lăng Phong không nhịn được quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh nhìn không chớp của Đồng Nhạc Nhạc, chính xác rơi trên người hắn.



Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, hắc bạch phân minh kia, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào người mình, tâm Huyền Lăng Phong lập tức keng một tiếng, hình như trong lòng có chút bồn chồn, giống như bị người gõ vang vài tiếng.



Bang bang bang tiếng tim đập nhanh như vậy.



Máu trong người hắn như sôi sục, không ngừng sôi sục....



Huyền Lăng Phong không biết tại sao mình lại như vậy!? Tại sao mỗi lần đối diện với tiểu thái giám này, hắn luôn căng thẳng quá chừng!?



Hiện tại, càng có cảm giác tay chân luống cuống.



Nếu như là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy, không phải sao!?



Trong lòng nghi hoặc cùng buồn bực căng thẳng, Huyền Lăng Phong nghĩ sao cũng không thấu, chỉ muốn tách rời khỏi ánh mắt nóng rực của tiểu thái giám kia. Cuối cùng, càng không hề nghĩ ngợi, liền bùm một tiếng, nhảy vào ôn tuyền.



Nhảy vào ôn tuyền, Huyền Lăng Phong ở trong ôn tuyền càng hung hăng vùng vẫy



Bởi vì hắn cảm giác được, chỉ cần trút hết tâm sự ra ngoài, trong lòng cũng không còn suy nghĩ miên man nữa...



Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.