Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 144 : Chọc ghẹo An Y Na (1)

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Edit : dương trang



Tìm người hỏi một phen, biết được An Y Na sợ hãi nhất là rắn rết côn trùng , con kiến, con gián linh tinh các loại. Huyền Lăng Phong lập tức cho người mang đến đây rất nhiều gián, sau đó lại dẫn theo Đồng Nhạc Nhạc rời khỏi phòng, đi tìm An Y Na.



Lúc này, An Y Na đang ở bên hồ.



Cũng không biết có phải là cái kia cung nữ làm sai cái gì mà, thật xa,đã nghe thấy được âm thanh An Y Na truyền đến.



"Ngươi tên nô tài này, thế nào mà ngu ngốc như vậy? Ta không phải đã cho ngươi đi nghe một phen hành trình của hoàng thượng sao? Có mỗi việc nhỏ như vậy lại không làm được! Ngươi là cố ý, muốn chọc ta tức giận sao? Thì ra là ngươi còn có ý nghĩ không an phận à? Nhưng mà, lấy sắc đẹp của ngươi, như thế nào so sánh cùng ta. Ta khuyên ngươi có lẽ phần này tâm tư nên bỏ đi sớm một chút ? Ngươi cho là mỗi người cũng giống như ta, đoan trang bẩm sinh như vậy sao?"



Thật xa nghe được lời An Y Na nói, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật giật.



An Y Na này, nói chuyện không chút khách khí, hơn nữa lại phi thường tự kỷ!



Một bên Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ thế, một bên Huyền Lăng Phong hiển nhiên cũng nghe rõ lời An Y Na như đã nói, lập tức đôi môi đỏ mọng giật giật, tràn đầy khinh thường nói:



"Xì! Vẫn còn đoan trang bẩm sinh! Nữ nhân tầm thường như vậy, da mặt cũng thật dày! Nàng ta thực sự cho là Hoàng thượng coi trọng mình sao ? Sao không soi lại bộ dáng đức hạnh của chính mình trong nước tiểu đi!"



Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi che miệng cười trộm.



Bởi vì phun ra lời nói ác độc, không ai có thể so sánh với Huyền Lăng Phong !



Nhìn thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, lại thêm nụ cười đến tít mắt. Đôi mắt long lanh, phảng phất như một đôi thạch mã não, trông rất đẹp. khiến cho Huyền Lăng Phong không khỏi hé miệng cười một tiếng.



Trong lòng thầm nghĩ, nếu như thực sự nói đoan trang bẩm sinh, thì chắc chắn là tiểu thái giám bên cạnh hắn này đi.



Nhìn tiểu thái giám đang cười bên cạnh, dưới ánh mặt trời, da thịt của hắn đều là trắng nõn mềm mại hiếm thấy, vô cùng mịn màng, phảng phất như da của trẻ con.



Như thế nào một cái tiểu thái giám, da thịt so sánh nữ nhân lại càng mềm mại hơn? Thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.



Khi trong lòng Huyền Lăng Phong đang suy nghĩ, thì thấy bên kia An Y Na, đã đi tới bọn họ.



Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lập tức kéo Đồng Nhạc Nhạc, sau đó trực tiếp đi tới chỗ An Y Na.
Đối với bơi lội, Đồng Nhạc Nhạc là phi thường quen thuộc, chỉ là lần này đây Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên rơi vào trong nước, không hề chuẩn bị tâm lí.



Điểm chết người chính là, sau khi rơi vào trong nước, nàng chỉ cảm thấy trên chân bắt đầu co quắp,một cơn đau dần dần lan toả ra từ dưới chân.



Cảm giác được nơi này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm kêu không tốt.



Nguy rồi, nàng bị chuột rút!



Điều này khiến Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi và vô cùng lo lắng cho bản thân, lập tức vung tay chân, tính toán bơi vào bờ. Chỉ là, chân nàng bị chuột rút, sử dụng không được như bình thường .



Chỉ cảm thấy đến thân thể của mình, đang nhanh chóng chìm nhanh xuống đáy hồ tối tăm, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền lập tức la lên.



"Cứu mạng, ta, ta bị chuột rút . . ."



Đối với Đồng Nhạc Nhạc la lên, An Y Na ở một bên, cũng là kêu thảm thiết không thôi.



"A, cứu mạng, ta không biết bơi lội a. . . Thập Tam Gia, cứu ta. . .a…"



Đối với lời Đồng Nhạc Nhạc và An Y Na đã nói, Huyền Lăng Phong đứng ở trên bờ nghe vậy, giống như là không cần suy nghĩ, liền lập tức nhảy vào trong hồ.



Mà phương hướng hắn bơi, không chút do dự chính là về phía tới Đồng Nhạc Nhạc .



Bởi vì hiện tại trong mắt hắn, trừ Đồng Nhạc Nhạc ra, liền không có những người khác.



Cho nên, Huyền Lăng Phong tự nhiên không chú ý tới, khi hắn nhảy vào trong hồ chưa đến một khắc, ngay sau đó, một đạo bóng dáng màu đen, liền theo sát mà nhảy xuống. . .



. . .



Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình đang nhanh chóng chìm xuống, mất dần ý thức. Nàng trợn ngược mắt , cố nhìn cảnh vật bốn phía dưới hồ.



Chẳng lẽ, nàng sẽ chết sao?