Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 149 : Huyền Lăng Phong khác thường (1)
Ngày đăng: 16:24 30/04/20
Edit : Thuc Quynh
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong tràn đầy sợ hãi, mở miệng lập tức giật mình, la lên thành tiếng.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi, ngươi muốn làm gì! ?"
Nghe được lời này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tràn đầy ngượng ngùng giơ tay lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, nhìn đối diện ánh mắt của hắn tỏ vẻ tràn đầy ngượng ngùng và không che dấu nổi mị hoặc.
Hé mở làn môi hồng, âm thanh ôn nhu ngượng ngùng.
"Thập Tam Gia, không phải người muốn sao! ? Người muốn nô tài, không phải sao! ?"
Vừa nói dứt lời, chỉ thấy tiểu thái giám liền từ từ hướng tới trên người hắn bò đi.
Vừa nói dứt lời, chỉ thấy tiểu thái giám liền từ từ bò tới trên người hắn .
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy mình tim đập dồn dập, tiếng nói khàn khàn, khô khốc.
Toàn thân hắn giờ khắc này máu huyết sôi trào, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sôi sùng sục. Đáng lý ra hắn nên hung hãn mà đẩy tên thái giám này ra mới đúng.
Chỉ là, vì sao khi hai tay của hắn chạm vào làn da mềm mại, mát lạnh kia lại nhịn không được mà đưa tay kéo lấy bả vai của tiểu thái giám, mạnh mẽ đè xuống.
Hắn, thật sự nghĩ hắn muốn tên nô tài này…
. . .
"Ơ . . ."
Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn quanh quất trong phòng mình, chỉ thấy là một sự yên lặng, cơn mộng kia hắn vẫn còn chưa dứt ra được, cả người cứ ngây ngẩn.
Trong khoảnh khắc này, hắn vẫn chưa nhận ra được một màn vừa rồi kia, rốt cuộc là nằm mơ, hay có lẽ đó là sự thật.
Nếu như thật sự, như vậy hiện tại, người đó đã đi nơi nào ! ?
"Ai, Lý ngự y...!"
"Xin hỏi Thập Tam vương Gia còn cần nô tài làm gì nữa không! ?"
Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy lời ra khỏi miệng thật khó mà nói được.
Lý ngự y thấy vậy, mặt mày nghi hoặc, cũng không dám mở miệng hỏi.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong đôi môi nhúc nhích vài cái, mới mở miệng nói.
"Lý ngự y, chẳng lẽ ngươi không có kiểm tra coi Bổn vương còn có bệnh khác hay không ?"
"A! ? Bệnh khác sao! ?"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Lý ngự y trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại chăm chú nhìn Huyền Lăng Phong trong lòng âm thầm đánh giá, kiểm tra một phen. Lý ngự y liền bắt mạch cho Huyền Lăng Phong, rõ ràng cũng không có phát hiện điều gì khác thường.
Vì vậy, không khỏi nhíu mi hỏi.
"Thập Tam vương Gia, thần sau khi bắt mạch cho ngài không thấy ngài có mắc bệnh! Có lẽ là y thuật của thần không giỏi, nếu ngài có nơi nào không khỏe, xin nói cho thần biết để thần có thể xem qua!? "
Nghe được lời Lý ngự y, Huyền Lăng Phong đầu tiên là suy nghĩ một chút, hắn hồi tưởng lại rồi mới từ từ cặn kẽ nói.
"Bổn vương cảm giác được gần đây thân thể hình như có hơi là lạ, đột nhiên tim đập dồn dập, phảng phất máu huyết trên người có cảm giác sôi trào, hơn nữa, tối hôm qua, Bổn vương vẫn còn, vẫn còn…”
"Vương gia, ngài vẫn còn cái gì! ?"
Huyền Lăng Phong nói quanh co rất lâu thì không nói tiếp nữa, khiến Lý ngự y không khỏi mở miệng hỏi.
Lý Kiến ngự y tràn đầy ánh mắt nghi ngờ nhìn Huyền Lăng Phong, thấy hắn cắn chặt răng một phen, cuối cùng mới mở miệng nói.
"Tối hôm qua Bổn vương nằm mộng xuân, người có cảm thấy là Bổn vương mắc bệnh hay không! ?"