Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 156 : Tung tú cầu kén rể (2)

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Edit : Tiểu Thư Xà



Người xuất chúng như thế, khó trách sẽ được Viên Ý trên lầu coi trọng. . .



Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, như nhận ra ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vốn Huyền Lăng Thương đang nhìn về phía trước, huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng quét qua một lượt, rồi dừng lại trên người Đồng Nhạc Nhạc.



Lúc cảm nhận được ánh mắt của nam nhân chiếu đến, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, mới phá lên, nhếch miệng cười một tiếng.



"Hoàng thượng, cô nương trên lầu đang nhìn ngài đấy! Ngài nhìn một cái, cô nương kia dung mạo không phải rất đẹp hay sao! ?"



Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi thu hồi ánh mắt đang dừng trên người nàng, mới nhàn nhạt nhìn về phía trên lầu.



Thấy ánh mắt của Huyền Lăng Thương đang hướng tới mình, Viên Ý đứng ở trên lầu , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngượng ngùng cúi xuống, trên mặt lộ vẻ kích động khuẩn trương xen lẫn niềm vui .



Dù sao, nam nhân xuất chúng như thế, nàng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, mắt liền không thể dời đi chỗ khác.



Hiện tại, nam nhân kia cũng đang nhìn mình, chẳng lẽ là, hắn cùng mình giống nhau, cũng như nàng vừa gặp đã yêu sao! ?



Lúc trong lòng Viên Ý đang hoan hỉ, trên mặt lại không thể che dấu nổi kích động, ánh mắt xấu hổ mang ý trách móc kia, lại không ngừng nhìn về hướng Huyền Lăng Thương.



Chỉ tiếc, sau cái nhìn kia, Huyền Lăng Thương liền thu hồi ánh mắt, thấy vậy, trong lòng Viên Ý không khỏi nảy lên tia mất mát nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về Huyền Lăng Thương, lại càng lo được lo mất.



Thấy Viên Ý ở trên lầu, ánh mắt kia không ngừng chiếu tới chỗ Huyền Lăng Thương, mà Huyền Lăng Thương vẫn không hề di chuyển, vẫn bộ dáng đạm mạc, vẻ mặt lạnh như băng.



Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại có một hồi vui mừng không lí do.
Có lẽ là nàng nghe lầm! ?



Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy một hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên phía trên lầu, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Đồng Nhạc Nhạc.



Chỉ thấy, cùng với một tiếng chiêng lanh lảnh, một quả cầu thêu, liền thẳng tắp ném xuống dười lầu, hơn nữa lại lao thẳng về hướng tới Huyền Lăng Thương .



Nhìn người Huyền Lăng Thương khôi ngô cao lớn như vậy, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì chỉ cần hắn vừa đưa tay ra với, liền có thể lấy được quả cầu thêu hoa kia.



Cho nên, mọi người vừa thấy, lập tức giật mình la lên thành tiếng, vốn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương sẽ lấy được cầu thêu.



Viên Ý ở trên lầu , cũng nghĩ như thế.



Tuy nhiên, lúc trong lòng Viên Ý đang hết sức vui mừng, đã thấy Huyền Lăng Thương vươn cánh tay thon thả kia, sau đó với tới cầu thân thêu hoa kia. . .



Nhìn Huyền Lăng Thương giơ cánh tay lên, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mắt đẹp lập tức trợn lên một cái.



Không phải Huyền Lăng Thương không thích Viên Ý này sao, nhưng hiện tại, là vì cái gì! ?



Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích nữ nhân này! ?



Nghĩ đến đây, tâm Đồng Nhạc Nhạc, như bị nhéo một cái, sau đó, như bị một bình dấm chua đổ ra, cực kì chua chát.



Nhưng, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc cho là Huyền Lăng Thương sẽ bắt được quả cầu thêu hoa kia, đã thấy Huyền Lăng Thương vung bàn tay to lên.



Qủa cầu thêu hoa vốn chuẩn bị dừng lại trên người hắn, nhưng tay to vung lên, ngay lập tức bay ra ngoài. . .



Thấy vậy, trong đám người liền oa oa đứng lên.



Dù sao, cũng không ai nghĩ đến, Huyền Lăng Thương sẽ vứt quả cầu thêu hoa ra.



Mà ngay cả khi Viên Ý trên lầu thấy được , trên mặt cũng ngây ra một hồi, sau đó, mày liễu cau lại một cái, mặt mày thất vọng cùng lo lắng