Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 170 : Ái tửu hậu loạn (1)

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Edit : Angelina Yang



Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc luôn không đoán ra.



Giờ phút này, lại thấy Huyền Lăng Thương đang bước đi bình thản về hướng tới điện Đường Tâm, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là đi theo tới đó.



Vừa rồi , lúc cùng Huyền Lăng Phong bọn họ uống rượu , để uống cho cao hứng mà Đường Yên Nhi đã sớm đuổi đám cung nhân lui xuống.



Cho nên đám cung nhân chỉ là đứng tại cửa đại điện chờ đợi được thôi.



Giờ phút này, nhìn thấy Huyền Lăng Thương đến, đám cung nhân lập tức quỳ trên mặt đất, hành lễ quì lạy.



Huyền Lăng Thương thấy vậy, cũng không hề để ý tới, chỉ là sải bước đi về hướng đại điện.



Cùng với bọn họ đi vào bên trong đại điện, một luồng mùi rượu đậm đặc, liền lập tức xông vào mũi .



Ngửi thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng.



Nghĩ đến, mới rồi chính nàng cũng là uống không ít rượu, giờ phút này, lại bị mùi rượu đậm đặc này xộc vào, chỉ cảm thấy cơn say càng sâu .



Hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, thật muốn cũng không quản gì hết, trực tiếp ngả đầu liền ngủ.



Tuy nhiên, có người này ở trước mắt, thì mong muốn của nàng chỉ là hy vọng xa vời thôi.



Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là lặng lẽ thở dài một tiếng.



Ai kêu nàng là nô tài đây! Nhận mệnh đi!



Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, mắt nhung càng quét nhanh một lượt bên trong đại điện.



Chỉ thấy bên trong đại điện, trừ vò rượu trên bàn ra, thì Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi vốn ngồi ở nơi này uống rượu, đã sớm không thấy bóng dáng.



Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung ngẩn ra, tràn đầy nghi hoặc.



Dù sao, mới rồi Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi là uống rượu ở chỗ này nha, bọn họ hiện tại rốt cuộc đi nơi nào ! ?
Tim đập dồn dập, tâm loạn như ma, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, giờ phút này gương mặt mình, là đặc sắc cỡ nào!



Huyền Lăng Thương vốn đang kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, dần dần nhận thấy được phía sau khác thường, không khỏi quay đầu nhìn lại. Đối diện, cũng là một gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực!



Chỉ thấy phía sau tiểu thái giám, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng không kém gì tuyết, giờ phút này đã sớm hoàn toàn đỏ bừng, phảng phất hồng mai vào đông vừa mới nở rộ đầu cành , kiều diễm ướt át như thế.



Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là vẻ vừa lúng túng vừa ngượng ngập kia trên mặt tiểu thái giám. Phảng phất cô dâu ngượng ngùng khi đối mặt chồng trong đêm tân hôn, là sự thẹn thùng vô cùng ngượng ngùng.



Nhất cử nhất động, quyến rũ tự nhiên, tuyệt sắc như thế , thế gian ít có!



Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Thương phảng phất bị một tảng đá thật lớn quăng trúng, chợt nhói lên một cái. . .



Trước kia, Huyền Lăng Thương đã biết tiểu thái giám trước mắt có dung mạo tuyệt sắc, nhưng chưa từng nghĩ, khi hắn ngượng ngùng lại có thể xinh đẹp như thế! ! !



Cũng khó trách, đệ đệ của chính mình từ trước tới nay vốn bướng bỉnh không chịu khuất phục , lại sinh ra ý nghĩ không nên có đối với hắn . . .



Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen, lập tức, lại không hề nói thêm gì nữa, chỉ là xoay người, sải bước rời khỏi phòng ngủ.



Nhìn thấy Huyền Lăng Thương xoay người rời đi, thần sắc trong mắt sâu xa khó dò, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là câm như hến, không dám lên tiếng, theo sát phía sau Huyền Lăng Thương, rời khỏi phòng ngủ.



Chỉ là, lúc rời khỏi phòng ngủ, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được xoay người nhìn vào bên trong điện một cái, gương mặt xinh đẹp kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại, tràn đầy nghi hoặc.



Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, không phải là đối đầu đến chết sao! ? Mỗi lần bọn họ vừa thấy mặt nhau, đều sẽ tranh cãi liên tu bất tận, làm thế nào lúc này lại. . .



Chẳng lẽ, đây chính là câu chuyện đánh là tình, mắng là yêu trong truyền thuyết sao! ?



. . .



Cùng lúc đó, bên trong giường lớn.



Giờ phút này đối với Huyền Lăng Phong mà nói, là hạnh phúc nhất.



Cúi đầu nhìn thấy thân hình đang ở dưới người hắn, uyển chuyển chịu ơn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, không phải đúng là người mà hắn tưởng nhớ ao ước ngông cuồng đã lâu sao! ?