Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 76 : Hoàng thượng tuyển phi

Ngày đăng: 16:21 30/04/20


Đối mặt một người một chồn trước mắt, một lớn tiếng tru lên, một ngã lăn xuống đất giả chết, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch lên!



Lập tức, bạc môi mở ra, cũng không nhịn được nữa , nhỏ giọng quát.



"Các ngươi, thực sự coi trẫm trở thành kẻ ngu sao! ?"



Làm trò như vậy, kẻ ngu mới có thể tin tưởng chứ! ?



Nghe được những lời này của Huyền Lăng Thương , trong lòng Huyền Lăng Phong vốn đang lúc kêu thảm thiết như sói tru, không khỏi giật thót một cái. Thầm biết chính mình diễn trò này không qua nổi nhãn quan anh minh thần vũ của hoàng huynh, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cụp mắt, đúng bộ dạng tiểu hài tử biết sai.



"Hoàng huynh, đệ, đệ biết lỗi rồi, huynh hãy tha thứ cho đệ lần này được không! ?"



Huyền Lăng Phong mở miệng, cúi đầu,giọng điệu mang theo sự căng thẳng và sợ hãi không che dấu chút nào.



Phải biết rằng, hoàng huynh này của hắn, một mực đối với hắn đều là sủng ái có thừa, chăm chút từng li từng tí.



Cho dù bất kì lúc nào cũng luôn nghĩ đến một người, là hắn



Có cái gì tốt cũng đều cho hắn.



Chính là, đó đều là tình huống hắn không có gây họa .



Nhưng mà một khi hắn đã gây họa, hoàng huynh này sủng ái có thừa đối với hắn lại sẽ trở nên cực kỳ nghiêm khắc giống như bây giờ!



Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng càng là giống như treo mười lăm cái thùng , thất hồn lạc phách, thấp thỏm bất an.



Cũng không biết lần này đây, hoàng huynh muốn trừng phạt hắn như thế nào ! ?



Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong mất tinh thần rất nhiều, không khỏi hung hăng trợn trừng mắt nhìn con chồn nhỏ đang nằm ngay đơ trên mặt đất giả chết .



Trong lòng oán thầm .



Con chồn nhỏ chết tiệt này, thật đúng là giả chết cũng quá đúng lúc đi!



Hừ hừ, hôm nay nếu không phải tại nó, hắn sẽ bị hoàng huynh trừng phạt sao! ?



Món nợ này, hắn quyết định sau này sẽ tìm nó thanh toán!



Liền ngay lúc Huyền Lăng Phong trong lòng hận đến nghiến răng kèn kẹt này, hắn không nhận thấy được một đạo ánh mắt cực nóng chiếu đến.



Cảm giác được điều này, Huyền Lăng Phong ngước mắt lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt vô cùng sắc bén của Huyền Lăng Thương kia. Trong lòng giật mình, lập tức sợ đến cụp mắt xuống, đầy vẻ chột dạ căng thẳng đứng ở nơi đó.



Trong lòng hắn đang hỗn loạn căng thẳng, thì bên tai đang từ từ truyền đến âm thanh trầm thấp mang theo uy nghiêm của Huyền Lăng Thương .



" Gần đây A phong thật là nhàn a! Đã như vậy ngươi liền sao chép Tĩnh Tâm Kinh một trăm lần cho trẫm!"



Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt. Có điều là, lời này của hắn, rơi vào trong tai Huyền Lăng Phong, lại giống như Ngũ Lôi giáng xuống đầu .



Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức bật dậy phản đối.



"Cái gì! ? Tĩnh Tâm Kinh một trăm lần! ? ? ? Hoàng huynh, huynh, đây không phải là huynh muốn mạng của đệ sao! ?"



Phải biết rằng, hắn từ nhỏ cũng không thích đọc sách, chỉ thích cùng đám công tử chơi đùa bắt chim, chọi dế mèn linh tinh các loại. Còn lúc khác, chính là đi theo sư phụ dạy võ để học võ công.



Chỉ là, tập võ dù sao cũng là việc khổ cực , hắn làm thế nào chịu đựng được. Cho nên, chỉ học được một nửa.



Dù sao, Huyền Lăng Phong hắnđường đường chính là Thập Tam vương gia Linh Nhạc Quốc, ai dám khi dễ hắn! ?



Không chỉ như thế, bên cạnh hắn còn nhiều thị vệ đi theo bảo vệ ! Cho nên, học một nửa, Huyền Lăng Phong liền không có học tiếp .



Mà hắn, ghét nhất là học tập viết chữ !



Khiến cho hắn im lặng ngồi xuống viết chữ, quả thực còn khó chịu hơn so với giết hắn.



Cho nên, Huyền Lăng Phong thường xuyên mừng thầm trong lòng , may là chính mình không phải hoàng đế, bằng không, khiến cho hắn mỗi ngày phê duyệt tấu chương, cùng các đại thần bàn bạc quốc sự, đây không phải tương đương muốn tánh mạng của hắn sao! ?



Hiện nay,hoàng huynh thân yêu của hắn, lại phạt hắn sao chép Tĩnh Tâm Kinh, cái này cái này ... cái này. . .



Nghĩ tới đây, trên gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong , mày chỉ kém không có chau lại thành hình chữ xuyên (川) .



Cố gắng tạo ra vẻ mặt đau khổ nhất, Huyền Lăng Phong liền quay sang Huyền Lăng Thương mở miệng cầu xin tha thứ .



"Hoàng huynh, người không nên như vậy mà, đệ biết sai lầm rồi, thật sự biết sai lầm rồi, người tạm tha đệ lần này đi! ? Được không? Cầu huynh đó . . ."



Huyền Lăng Phong mở miệng, không ngừng cầu khẩn cùng làm nũng.



Đã nghĩ Huyền Lăng Thương có thể nhìn thấy hắn đáng thương như vậy mà tha hắn lần này.



Đối diện với dáng dấp đáng thương lại không ngừng cầu khẩn làm nũng như vậy của Huyền Lăng Phong, huyết mâu Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, lập tức, bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói:



"Vua không nói chơi, ngươi nói thêm nữa, liền lại phạt sao chép thêm năm mươi lần!"



"Ặc. . . ! ?"



Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong vốn dĩ còn muốn nói thêm cái gì, lập tức hai tay bịt miệng, câm như hến.



Dù sao, sao chép một trăm lần, đã đủ nhiều , lại bắt hắn sao chép thêm năm mươi lần nữa, coi như hắn trực tiếp chết luôn à .



Nhưng mà, may là, hắn có khả năng tìm người viết giùm. . .



Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong mừng thầm trong lòng.



Chỉ là, Huyền Lăng Phong mừng thầm vẫn còn duy trì không được nửa khắc, bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh tuyên bố đầy uy nghiêm của Huyền Lăng Thương:



"Nếu như trẫm phát hiện, ngươi tìm người viết giùm, như vậy, trẫm xử phạt, liền không phải chỉ trách mắng như thế này. . ."



"Ặc. . . ! ?"



Nghe được âm thanh mang theo cảnh cáo này của Huyền Lăng Thương , trên gương mặt sửng sốt của Huyền Lăng Phong, lập tức như có một mảnh mây đen dầy đặc che phủ.



"Vâng, hoàng huynh. . ."



"Uh, đi xuống đi!"



Nghe được lời của Huyền Lăng Thương nói, Huyền Lăng Phong đầu tiên là đồng ý một tiếng, cuối cùng vẫn còn không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn trừng trừng, bất chợt liếc qua con chồn nhỏ vẫn té trên mặt đất như trước , lập tức đôi môi đỏ mọng mở ra, trừng mắt nói.



"Hoàng huynh, chuyện này không chỉ có một mình đệ là người có lỗi, nếu như hoàng huynh muốn xử phạt đệ, thì hẳn là cũng nên xử phạt con chồn nhỏ này, như vậy mới công bằng!"



Hừ!



Nếu hoàng huynh muốn xử phạt hắn, dẫu như thế nào thì cũng phải tìm một người chết theo!



Trong thời gian Huyền Lăng Phong tức giận thầm suy tính, Đồng Nhạc Nhạc vốn một mực té trên mặt đất nằm ngay đơ không nhúc nhích, lúc nghe được lời này của Huyền Lăng Phong thì nàng thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên từ trên mặt đất mà lại xông vào liều mạng cùng Huyền Lăng Phong !



Mẹ ơi!



Nàng chưa từng là người bụng dạ hẹp hòi giống như Huyền Lăng Phong vậy !



Hắn đây là chết vẫn muốn kéo nàng cùng chết theo sao! ?



Đợi đó, món nợ này,nàng nhất định nhớ kĩ! ! !



Bằng không, hắn thật đúng là cho là Đồng Nhạc Nhạc nàng là dễ bắt nạt! ? ?



Đồng Nhạc Nhạc suy tính trong lòng, móng vuốt đặt bên người lập tức xiết chặt lại thành quyền, âm thầm thề .



Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc còn chưa mở mắt ra , thế nhưng Huyền Lăng Thương vẫn nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc đang xiết chặt móng vuốt .



Thấy vậy, huyết mâu tuyệt đẹp kia đầu tiên là lóe ra một cái, sau đó mới hơi hơi liếc xéo, thản nhiên nói với Huyền Lăng Phong vẫn đang mắt mở trừng trừng đầy vẻ tức giận không thôi:



"Uh, chuyện của nó, trẫm sẽ xử lý, ngươi trở về đi thôi! ?"



Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương , Huyền Lăng Phong mới hung hăng quơ quơ ống tay áo rách rưới xoay người rời đi.



Chỉ là, nhìn bộ dáng tức giận muốn nổ phổi kia , chuyện này, thật đúng là không để yên được!



Trong lòng biết đệ đệ của mình có tính cách có cừu oán tất báo , Huyền Lăng Thương chỉ là bất đắc dĩ thở dài một hơi.


Nam nhân mở miệng, giọng nói mềm mỏng, phảng phất như âm thanh châu lớn ngọc nhỏ rơi xuống bàn ngọc, cực kỳ dễ nghe !



Ánh mặt trời rạng rỡ xuyên thấu qua những chiếc cửa sổ chiếu vào chênh chếch, nhẹ nhàng phủ lên trên người nam nhân .



Chỉ thấy nam nhân này mặc một chiếc trường sam trắng như tuyết, lưng đeo ngọc đái, làm cho dáng người thon thả hoàn mĩ kia càng có vẻ to lớn hơn.



Một mái tóc đen nhánh như mực phủ xuống đến bên hông , dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống càng hiện rõ vẻ mượt mà trơn bóng. Trông thực đẹp mắt làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn đến gần đưa tay vuốt một cái!



Thế nhưng điều làm thu hút ánh mắt người ta nhất lại là gương mặt vô cùng hào hoa của nam nhân kia!



Hàng mi cong dài như đang bay nghiêng.



Đôi mắt đen như than, hiền hậu trông như ngọc bích.



Dưới cái mũi tao nhã rắn rỏi kia là đôi môi đỏ mọng với đường nét hoàn mỹ.



Làn môi mềm mại, phảng phất như bông hoa mai chớm nở vào tháng chạp giữa trời đông giá rét , trông rất đẹp mắt!



Nam nhân vẫn im lặng ngồi ở một bên, quả nhiên cũng là một bậc Ngọc Thụ Lâm Phong, lúc nở nụ cười thì phảng phất làm người ta như thấy làn gió mát thổi tận cõi lòng giữa tiết hè oi bức!



Nam nhân tuyệt sắc dịu dàng hiền hậu như thế, thế gian hiếm có!



Mà nam nhân này, không phải ai khác, đúng là tri kỷ bằng hữu lớn lên cùng Huyền Lăng Thương , Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác!



Bởi vì lớn lên cùng Huyền Lăng Thương , vào những lúc chỉ có hai người ở một mình chung một chỗ , tự nhiên không có phân biệt vua tôi gì.



Cho nên hiện tại, nghe thấy người mới đến bẩm báo, Lan Lăng Thiệu Giác không nhịn được mà nói hài hước .



Đúng vào lúc này, nghe thấy bạn tốt giễu cợt, trên mặt Huyền Lăng Thương có vẻ rất bất đắc dĩ.



Huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, tức giận liếc mắt nhìn Lan Lăng Thiệu Giác đang không nói gì mà chỉ cười , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, nhàn nhạt nói.



"Vậy mà ngươi vẫn còn cười được! Tâm tư của nữ nhân kia, ta và ngươi không phải không biết đến. Bà ta tuyển phi cho trẫm, còn không phải muốn xếp một người nội gián vào bên cạnh trẫm sao! ? Hừ!"



Nói tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, sắc mặt âm u.



Nghe vậy, sắc mặt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi phát lạnh mà thở dài một tiếng.



"Đúng vậy, ba người mẫu tử các ngươi, ở mặt ngoài quan hệ gió êm sóng lặng. Thế nhưng từ sau khi Thương ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế này, bọn họ vụng trộm làm bao nhiêu chuyện, chúng ta cũng biết đến, thật giống như lần ám sát trước cũng là bọn hắn làm chứ! ?"



Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt Lan Lăng Thiệu Giác biến mất, gương mặt lộ vẻ trầm trọng.



Hồi tưởng lần trước, Huyền Lăng Thương thiếu chút nữa liền mất mạng, Lan Lăng Thiệu Giác ngoài miệng mặc dù không nói gì, kỳ thật trong lòng lại lo lắng vô cùng.



Mặc dù nam nhân trước mắt, trong mắt người trên đời là vị đế vương cao cao tại thượng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thế nhưng, ai biết rằng ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, là phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm! ?



Từng bước đều nguy hiểm, mà ngay cả giấc ngủ buổi tối cũng không dám ngủ thật say. Chỉ sợ hãi một giấc ngủ này là sẽ an giấc ngàn thu. . .



Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác thở dài trong lòng .



Đối với tâm tư củaLan Lăng Thiệu Giác , Huyền Lăng Thương đương nhiên là biết rõ ràng.



Nhưng rồi Huyền Lăng Thương chỉ là gắt gao mấp máy bạc môi, mà không nói thêm điều gì.



Những việc lặt vặt này, mọi người biết rõ ràng trong lòng, hai mẫu tử kia, hắn cuối cùng nhất định sẽ đoạn tuyệt với bọn họ . . .



Liền vào lúc Huyền Lăng Thương thở dài trong lòng, Lan Lăng Thiệu Giác có lẽ là không muốn nhắc lại những chuyện nặng nề này . Đôi môi đỏ mọng hé mở liền nói sang chuyện khác, hắn cười hỏi.



"Đúng rồi, ta nghe nói gần đây ngươi nuôi một con Phượng Hoàng Điêu, hơn nữa đối với nó lại cực kì sủng ái. Tại sao ta không thấy con tiểu điêu kia! ?"



Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , Huyền Lăng Thương vốn mặt mày sa sầm liền trở lại bình thường . Huyết mâu lóe ra một cái, vẻ u ám trong mắt lập tức bị thay thế bởi nụ cười hiền hậu .



"Bình thường lúc này, nó đều đã trở về, cũng không biết hôm nay là làm sao vậy! ?"



Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng nói mang theo sự sủng ái dịu dàng mà chính mình đều không phát hiện được .



Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, lại chứng kiến sự thay đổi trên mặt hắn, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác xẹt qua một thoáng kinh ngạc.



Mặc dù hắn đã sớm nghe nói về sự yêu thích của Huyền Lăng Thương đối với con tiểu điêu kia. Nhưng mà hiện tại, tận mắt được chứng kiến nam nhân trước mặt khi nói tới tiểu điêu kia thì nét mặt liền thay đổi, đã làm cho trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác sinh ra sự kinh ngạc!



Dù sao, hắn từ nhỏ đã quen biết Huyền Lăng Thương , ước chừng có hai mươi mấy năm . Nênhiểu biết về nam nhân trước mắt này thì hắn nắm được hết sức rõ ràng.



Nam nhân này, lạnh lùng ít nói, một lòng chỉ để ý đến quốc gia đại sự . Còn đối với những tiểu sủng vật linh tinh các loại thế này thì căn bản cũng không để tâm đến.



Hiện nay, hắn không chỉ thu dưỡng con Phượng Hoàng Điêu kia, hơn nữa, nhìn cung cách và nét mặt khi nói đến con tiểu điêu nhi kia , thì hiển nhiên cực kì thích con tiểu điêu này.



Thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác càng tỏ ra tò mò.



Thật muốn trông thấy, cái con tiểu điêu có thể làm cho nam nhân lạnh lùng trước mắt yêu thích như thế , rốt cuộc là trông như thế nào . . .



. . .



Cùng lúc đó, ở trong Bách Hoa Viên .



Khi Đồng Nhạc Nhạc phì phò thở gấp đi tới Bách Hoa Viên, đã sớm mệt đến sắp gục xuống.



Quỳ rạp trên mặt đất, nàng hổn hà hổn hển thở phì phò. Thế nhưng đôi mắt đen lúng liếng kia cũng không hề nhàn rỗi, mà quét thật nhanh khắp bốn phía .



Chỉ thấy Bách Hoa Viên này, vườn đúng như tên, trăm hoa đua nở!



Mẫu Đơn cao quí, tường vi kiều diễm, Thủy Tiên thanh nhã, hoa sơn trà chói mắt!



Đỏ như lửa, trắng hơn tuyết, màu tím cao quý, hồng nhạt xinh đẹp. . .



Vườn hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, đẹp đến làm cho người ta hoa cả mắt!



Chỉ là, so sánh với những bông hoa này thì điều làm cho đầu óc người ta càng mở mang tầm mắt thêm, là trang phục của đám nữ nhân trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp trước mắt này !



Chỉ thấy những thiếu nữ này, tuổi ít nhất, hẳn là chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi , lớn cũng không quá mười tám, đúng là vào lúc nữ nhân xinh đẹp nhất !



Hơn nữa những thiếu nữ này đều đã được trải qua trang điểm tỉ mỉ trước khi đến đây, mỗi một người nhìn qua, đều thấy duyên dáng, xinh đẹp như thế!



Không thể không nói, Linh Nhạc Quốc này thật đúng là đất biết dưỡng người a! Ngoại trừ vài người cá biệt lớn lên tương đối bình thường ra thì có không ít sắc đẹp thượng thừa!



Đừng nói là nam nhân nhìn thấy thì kinh ngạc liên tục, coi như Đồng Nhạc Nhạc đã từng thân là nữ nhân mà nay nhìn thấy thì đều chậc chậc thán phục.



Dù sao trước kia, Đồng Nhạc Nhạc có tướng mạo bình thường. Những thiếu nữ này , có người nào so với nàng trước kia mà không xinh đẹp hơn! ?



Chỉ là, nhìn thấy những nữ nhân trẻ tuổi mặc trang phục và trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp , thì Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước không đánh cho chạy hết .



Thôi xong, nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu để cho Huyền Lăng Thương nhìn thấy, khẳng định sẽ động lòng!



Dù sao, trên đời này, nào có chuyện mèo không ăn thịt! ?



Huyền Lăng Thương cũng là một nam nhân bình thường, không phải sao! ?



Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng thấy nản lòng thoái chí.



Vừa nghĩ tới sau này lồng ngực ấm áp rắn chắc kia của Huyền Lăng Thương lại thuộc về nữ nhân khác , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền cay đắng không thôi.



Do đó đôi mắt xinh đẹp kia cũng phảng phất đã mất đi sự rạng rỡ . . .



Tuy nhiên, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nản lòng thoái chí, mặt mày chán nản thì đột nhiên, bên tai nàng lại truyền đến một tiếng kêu giật mình của nữ nhân .



"Chà! Có con tiểu điêu từ đâu tới! ? Trông thật đáng yêu!"



Nghe được tiếng kêu giật mình của nữ nhân, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày ủ rũ không khỏi rung rung đôi tai dễ thương hình tam giác, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ mà nhìn về hướng âm thanh kia phát ra .



Chỉ thấy, người nói chính là nữ nhân trẻ tuổi ở cách nàng không xa .



Chỉ thấy nữ nhân này trông thật xinh đẹp!



Lông mày lá liễu , đôi mắt trong veo, làn môi đỏ mọng, sống mũi dọc dừa, tất cả phối hợp chung một chỗ đã tạo thành một gương mặt xinh đẹp rạng ngời!