Dương Cửu
Chương 10 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
La Tuấn lặng người nhìn hắn, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Dương Cửu, tôi biết anh ưa nói lung tung… nhưng chuyện này không nên lấy ra đùa giỡn như vậy.”
Dương Cửu nhẹ nhàng nói: “Tôi không phải đang đùa.”
La Tuấn đột nhiên nhỏm dậy, tính ra khỏi xe. Dương Cửu lạnh lùng nói: “Ngồi lại!”
Giọng nói quá mức nghiêm khắc, La Tuấn thoáng khựng lại, Dương Cửu lại nói tiếp: “Ngồi lại!”
La Tuấn chậm rãi ngồi lại ghế, mờ mịt đưa mắt nhìn màn hình vệ tinh.
Dương Cửu hít sâu một hơi, quay đầu tìm thuốc lá, một tay vẫn cầm mic, một tay run run mồi thuốc, bật lửa nghe tách một tiếng.
“Thật ra mấy năm trước, khi La Vinh Thận mất, không chỉ cậu còn nhỏ, mà tôi cũng quá trẻ, rất nhiều chuyện làm ra chỉ vì cảm xúc hay kích động lâu ngày, lúc đó cảm thấy rất hoàn hảo, nhưng vài năm sau chậm rãi nghĩ lại liền thấy sợ hãi. Đầu năm nay tôi bắt đầu ho ra máu, Ivy đã coi qua bệnh cho tôi, cậu ấy bảo nếu không điều trị đàng hoàng, không chừng tôi chỉ còn được ít năm. Thời gian ở bệnh viện tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện, làm người luôn có đại nạn, ngày nào đó rồi ta cũng sẽ phải nhận quả báo, và rồi sám hối với những đấng hư vô, vậy chẳng bằng tôi xưng tội với cậu là xong.”
Dương Cửu rít một hơi thuốc, hắn hút thuốc đã quá quen rồi, một hơi rít vào, khói phả ra cũng chẳng có bao nhiêu.
“Trước khi gặp cậu, tôi đã ở Tiêu gia ba năm. Ban đầu khi tôi tới Hồng Kông, Tiêu Trọng Giản còn chưa có tên tuổi gì, cũng chẳng bộc lộ chút tài năng nào đặc biệt. Tôi quyết định giúp anh ta chỉ vì tôi thấy anh ta đẹp, người khác của Tiêu gia mới nhìn đã muốn gớm, chỉ có anh ta còn vừa mắt một chút, mắt ra mắt, mũi ra mũi. Đương nhiên giờ tôi nói với cậu chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản là, không biết từ lúc nào, chúng tôi đã ở cùng nhau. Tôi thích người đàn ông đó, vô cùng thích, có lẽ tôi sẽ không bao giờ thích một ai khác như thích Tiêu Trọng Giản… kể cả cậu bây giờ.”
“Lúc đó tôi còn rất trẻ, tôi tin người đàn ông đó yêu tôi. Thực ra đúng là anh ta đã rất đam mê, anh ta làm rất nhiều việc vì tôi, có lẽ… mà thậm chí là đam mê điên cuồng… Tôi nghĩ nếu tôi có muốn mạng anh ta anh ta cũng sẵn sàng dâng không suy nghĩ.”
Toàn thân La Tuấn đều như không trọng lượng, cả tay chân mình hắn cũng không cảm giác được, chỉ biết ngơ ngác nhìn Dương Cửu trên màn hình, không thể nhúc nhích.
“Con người tôi ấy.” Dương Cửu cười tự giễu, “Thực ra là quá trớn… tôi ưa chơi bời, ưa gặp gỡ nhiều người, ưa không ngừng nếm thử những thứ mới mẻ, hơn nữa cho đến giờ tôi cũng không hề cảm thấy có gì không đúng. Trong lòng tôi rất thích Tiêu Trọng Giản, thậm chí còn có chút thương anh ta, đương nhiên, nếu cậu muốn nói tôi rất thương rất yêu anh ta tôi cũng chẳng có gì để giải thích, chuyện này giống như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết mà thôi. Bởi vậy sau này khi đột nhiên bị Tiêu Trọng Giản đuổi giết, tôi thực sự không sao tin được, người đó vì sao lại vứt bỏ tôi? Vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tôi?”
“Cậu đừng tưởng chuyện Tiêu Trọng Giản kết hôn có gì làm tôi tổn thương, thật ra anh ta lấy Chu Nhuế là do tôi tác hợp. Giống như tôi đã nói với cậu rồi, kết hôn là cách vững chắc nhất để liên kết hai gia tộc. Chuyện này xét về xa xưa chắc là từ những mối bang giao giữa hai nước… hay xưa hơn nữa. Nói chung khi tôi nghe nói Tiêu Trọng Giản vì người phụ nữ do chính tôi dẫn tới cho anh ta mà đòi giết tôi, lúc đó tôi cảm thấy… cảm thấy thật sững sờ.”
Màu trời ngoài cửa sổ đã dần xẩm tối, trong xe hoàn toàn yên lặng, dường như sóng triều đang im lìm cuộn lên, khiến người ta không thể giãy giụa, không thể hô hấp. La Tuấn đột nhiên cảm thấy mình đang bị giam cầm tại nơi này, từ giây đầu tiên hắn bước vào xe, đã có một sợi xiềng xích tròng lên người hắn, và sẽ trói chặt hắn suốt đời, khiến hắn cảm thấy vừa nặng nề, vừa đau đớn không sao chịu nổi.
“Thật ra vì anh muốn cứu Tiêu Trọng Giản, nên mới nói tất cả cho tôi biết…” Hắn bóp chặt vùng trái tim sau lớp áo, móng tay hầu như cắm được vào da thịt “… Căn bản không còn lý do nào khác, chỉ là anh không muốn thấy tôi giết Tiêu Trọng Giản, nên anh mới…”
“Tùy cậu nghĩ sao cũng được, có lẽ cậu đúng.” Dương Cửu mỉm cười với hắn, “Dù sao sau này cậu sẽ không phải gặp tôi nữa đâu, cậu nghĩ sao cũng được, tôi… không quan tâm…”
La tuấn gào lên: “Anh muốn chạy đi đâu? Dừng lại! Dừng lại…! Người đâu! Người đâu!!”
Người bên ngoài đã nhận ra bên trong có chuyện bất thường, lập tức đổ xô đến. Trong khi ấy, trên màn hình Dương Cửu đã đặt mic xuống, vẫy tay mỉm cười với La Tuấn, cử chỉ ấy thậm chí có thể gọi là rất ung dung, thanh thản.
Rồi hắn vịn một tay vào khung cửa sát sàn, trèo một chân qua bậu cửa, và không chút do dự nhảy xuống.
Chiếc sơ mi màu tro phất lên rồi biến mất trong gió, giống như ngày hôm đó tiễn hắn lên máy bay, đứng nhìn lên cầu vượt, Dương Cửu cũng đã thản nhiên vô tư lự hòa vào đám đông như thế. Chỉ là ngày đó La Tuấn còn biết họ sẽ gặp lại, chỉ cần chờ đợi, rồi sẽ nắm được trong tay cơ hội thứ hai; nhưng hôm nay trong khoảnh khắc hắn đột nhiên thấy ảo giác, rằng cái phất tay ấy chính là lời vĩnh biệt với mọi cuộc gặp gỡ của họ trong đời, và kể từ nay biển người mênh mông, không bao giờ hắn còn được nhìn lại Dương Cửu nữa…
La Tuấn muốn gào lớn lên, muốn khóc, muốn la hét, muốn vồ lấy Dương Cửu siết vào lòng, để rồi bóp vụn hắn ra thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, và nuốt trọn cả máu cả thịt, cả con người hắn. Hắn gục đầu trước màn hình, mười ngón tay run bần bật, thậm chí không thể nắm nổi mic. Hắn muốn gọi tên Dương Cửu, nhưng vừa mở miệng đã ói ra một búng máu, bắn cả lên màn hình, và cứ thế chảy dài xuống.
Đột nhiên hắn nhớ lại một đêm rất lâu trước đây, chạy trối chết, trốn chui trốn nhủi. Trong phòng tắm của nhà trọ xoàng xĩnh đó, Dương Cửu đã ho ói máu lên lớp tường gạch men nứt nẻ, cũng những vệt chảy dài xiên xẹo thế này, giống như máu và lệ vụng về hòa lẫn vào nhau.
Thì ra cảm giác ấy là như vậy.
Thì ra phút chốc máu nhuộm là thế này đây.
——-