Dương Cửu

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


La Tuấn lập tức rút điện thoại ra gọi liền mấy cuộc, một hồi sau xem ra hắn đã xác nhận được tình hình còn nghiêm trọng hơn mình tưởng, thái độ cũng bắt đầu có chút hoang mang. Hắn ngồi dậy, quay lại hỏi Tiêu Trọng Giản ở đằng xa: “Mi biết từ bao giờ?”



“Từ khi bắt đầu trao quyền cho Tiêu Khách, đầu năm nay.”



Nếu sự xuất hiện của Giang Lăng ban nãy chỉ khiến Tiêu Khách hơi bối rối, thì giờ hắn đã muốn nghiến răng nghiến lợi, hết sức mất bình tĩnh: “Anh biết ngay từ đầu à?! Anh biết ngay từ đầu nên mới giở trò thả mồi bắt bóng, chờ chúng tôi chui đầu vào rọ hả?!”



Tiêu Trọng Giản gật đầu: “Đúng.”



Bàn tay Tiêu Khách cầm khẩu súng đã hằn gân xanh, hắn hầu như nhịn hết nổi, muốn bóp cò ngay lập tức: “Chuyện đêm nay anh cũng biết hả?”



“Không biết, nếu biết tôi đã không để Dương Cửu đi.” Tiêu Trọng Giản đáp thẳng thừng, cuối cùng còn nói thêm: “Cậu coi chừng đó, ngộ nhỡ súng cướp cò, tôi chết ngay tại đây thì di chúc tôi chưa ký đâu, cậu đừng hy vọng thừa kế được gia sản.”



Tiêu Khách nổi khùng vung tay đấm túi bụi vào đầu hắn. Giang Lăng đứng gần đó thấy vậy đã muốn nóng mặt, tức tối rút súng ra lên đạn rắc rắc, nhưng Tiêu Trọng Giản cắn răng chịu đau, không rên lấy một tiếng. Họng súng vẫn dí trên đầu hắn, giữa sự sống và cái chết, không gì gã đàn ông này không thể gan lì chịu đựng.



“Dừng lại!” La Tuấn quát lớn.



Tiêu Khách khựng lại, vẫn đầy giận dữ.



La Tuấn hỏi: “Tiêu Trọng Giản, mi định làm gì đây? Vậy thì thế này, ta thả mi đi, mi rút hết người về, đôi bên cùng cho qua, được chưa?”



Tiêu Trọng Giản đáp: “Không được. Phải cả Dương Cửu cùng đi.”



Mặt La Tuấn hiện rõ sát khí.



“Chỉ cần hôm nay có thể rời khỏi đây, ta nhất định phải đi cùng Dương Cửu. La Tuấn, mi có thể giết ta ngay tại đây, nhưng ta vừa ngã xuống chỗ này thì người của ta sẽ phát lệnh cho nổ tung tòa nhà tổ tiên mấy đời nhà mi để lại! Mười năm trước ta từng phá nhà mi, nhưng khi đó ta ngại Dương Cửu trốn trong sân sau ở đó, vì thế ta mới không cho nổ tất cả. Giờ ta chẳng có gì phải sợ, một giây mi nổ súng với ta, giây tiếp theo toàn bộ người nhà mi sẽ chôn theo ta!”


Nhưng hắn không nói được tiếng nào, cổ họng như bị một cục máu ứ chặn ngang, trước mắt càng lúc càng mờ mịt. Trong giây lát, hắn biết quanh mình có rất nhiều người bỏ chạy, tiếng chân chạy rầm rập trên mặt đất, nện thình thình vào màng tai hắn.



Đạn xuyên thủng bụng và dạ dày hắn. Dịch vị chua xót tràn ra, cào xé ăn mòn ruột gan hắn.



Đột nhiên hắn cảm giác như có nước mưa rớt trên mặt mình. Thì ra Dương Cửu đang im lặng khóc.



_



Đầu tiên Giang Lăng cũng sững sờ bối rối, nhưng ngay sau đó hắn nhảy dựng lên, lao đến, lớn tiếng quát dẹp đường: “Bác sĩ! Bác sĩ! Cấp cứu! Máy trợ thở đâu! Máy trợ thở đâu!”



Những người khác chạy theo hắn, nhất thời tình hình loạn lên như giữa chợ cá.



La Tuấn đã hoàn toàn đờ đẫn, hắn đững chết trân, hoàn toàn không biết phải làm gì. Bọn thuộc hạ hầu như muốn quỳ xuống hét gọi hắn, nhưng hắn vẫn trơ trơ như đá. Đột nhiên có người chạy lên, hoảng hốt la: “Có trực thăng đến! Có trực thăng đến!”



Lúc ấy La Tuấn mới chậm chạp ngước lên, hai chiếc trực thăng lớn xuất hiện trên bầu trời từ lúc nào, chúng đang cùng hạ cánh, khiến xung quanh gió nổi rào rào. Ngay khi trực thăng đáp xuống, cửa khoang bật mở, một đội lính đánh thuê coi bộ rất tinh nhuệ hùng dũng tràn xuống, rồi nhanh chóng bủa vây xung quanh, kiểm soát tình hình.



Tất cả đều thấy không ổn.



Liền sau đó, cậu ba Lãng xuất hiện trên cửa khoang trực thăng, sau lưng là một gã thiếu niên mặc đồ học sinh, họ chậm rãi bước xuống. Thái độ của hắn rất bình thản, ung dung, hắn lướt mắt nhìn qua cảnh tượng hỗn loạn xung quanh.



“Thầy.” cậu ba quay sang chào Dương Cửu ở đằng xa, như thể không hề nhận thấy tình hình cấp bách hiện tại, “… tôi muốn dọn dẹp chỗ này, sẽ không làm hại đến thầy đâu. Thầy qua đây.”



Có người kính cẩn đến mời Dương Cửu đi.



Nhưng Dương Cửu không buồn nhúc nhích: “Cậu muốn làm gì?”