Dương Cửu

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20






Trước bữa cơm tối Dương Cửu mò ra ngoài một chuyến, lúc về xách theo mấy món ăn đơn giản và ít tiền mặt. Trông ánh mắt nghi ngờ của La Tuấn hắn liền nhún vai, cười rất chi hiền lành: “Cướp của nhà giàu san bớt cho dân nghèo, cướp của nhà giàu san bớt cho dân nghèo~”



Đồ ăn thực tình không nhiều, hầu hết đều chui cả vào cái dạ dày đang tuổi lớn của La Tuấn… còn Dương Cửu chỉ ngồi hút thuốc, như thể bất cứ lúc nào hắn cũng chỉ cần nicotin là đủ. Dáng vẻ gã đàn ông này khi hút thuốc càng gợi cảm ghê gớm, ảm đạm, bình thản, trầm lặng mà lộng lẫy, thậm chí dấu tích đau đớn còn vương lại trên gương mặt, chỉ tô đậm thêm vẻ từng trải đến cao ngạo.



Dương Cửu vẫn vừa hút thuốc vừa xem báo, những đốt ngón tay thanh mảnh chậm rãi lần trên trang giấy, khẽ gõ nhịp: “Đưa tin rồi này, La gia gặp tai họa, nhà chính bị cướp sạch không còn gì. Bất động sản còn lại của anh cậu sẽ được mấy vị đại gia chia đều, trong ấy Tiêu gia được lợi lớn nhất. Bọn họ coi thằng nhỏ thừa kế danh chính ngôn thuận như cậu là không khí rồi a.”



La Tuấn liếc qua tờ báo, điềm nhiên nói: “Mẹ tôi chẳng có danh phận gì, bọn chúng vin vào chuyện ấy để lớn lối thôi.”



“Chúng ta phải giữ bằng được số tài sản ấy.” Dương Cửu gấp tờ báo lại, chậm rãi nhả một ngụm khói, “… nếu cậu muốn khôi phục gia tộc, tay trắng thì mơ đi.”



“Anh tính làm gì đây? Giành mồi trong hang hổ của Tiêu Trọng Giản? Nhưng ngoài anh hai tôi, chẳng còn ai thừa nhận thân phận của tôi cả…”



“Còn có tôi nè.” Dương Cửu đột nhiên chớp chớp mắt đầy quyến rũ, “Tôi là góa phụ a~”



La Tuấn giật đứng hình một cái, lẳng lặng im miệng.



Tiểu thuyết võ hiệp sẽ viết như vầy: tàn thu, đêm mưa gió, một gian phòng xập xệ trong khách *** bình dân; khách nhân thần bí đội mưa xuất hiện, hiểm nguy ẩn mình trong bao kiếm, hai tiếng choang choang đột ngột vang lên, đao quang kiếm ảnh sáng lóa rạch nát bóng đêm…



Bình minh lên, không gian một hồi tĩnh lặng. Thi thể đã vùi sâu dưới lòng đất, hiệp khách biệt ly lưng đeo thanh kiếm giản đơn bình dị, lưu lạc tận chân trời.



Phông nền kinh điển trong tiểu thuyết võ hiệp: khách *** bình dân điêu tàn.



Sư phụ bất lương Dương Cửu và tiểu đồ đệ mười tám tuổi La Tuấn của hắn, giờ này đang ở trong một nhà trọ toen hoẻn kiểu kiểu vậy.



Tối đến Dương Cửu xuống lầu hút thuốc, vừa đến đầu cầu thang, nhác thấy trước bàn tiếp khách tầng một có mấy gã áo đen vừa móc một tấm hình ra vừa hỏi bà chủ mập: “Thấy thằng nhỏ này bao giờ chưa?”



La Tuấn bị Dương Cửu véo mũi đánh thức, sư phụ dã man ra tay thật tàn bạo, hầu như muốn vặn đứt mũi tiểu đồ đệ: “Dậy mau lên! Người của Tiêu gia đuổi đến!”



La Tuấn dù sao còn tuổi trẻ ham ngủ, mơ mơ màng màng bị Dương Cửu xách đầu nhét dưới vòi nước, vặn nước lạnh xối cho ướt sũng, rồi túm cổ lôi dậy: “Tỉnh hẳn chưa?”



La Tuần bấu bấu víu víu hắn, ho khù khụ: “Ai đuổi đến? Anh bảo ai đuổi đến?!”



“Bọn muốn mạng cậu ấy.” Dương Cửu lạnh lùng nói xong, liền xô mạnh La Tuấn ra sau, rồi ngay lập tức tắt đèn trong phòng.



Ánh đèn đường thưa thớt đã bị rèm cửa chắn kín mít, trong phòng một mảnh tối đen. La Tuấn bị chặn sau lưng Dương Cửu, chỉ nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập ngoài hành lang.



“Lục soát từng phòng một! Không bỏ qua một ai hết!”



Tiếng nói, tiếng la hét đập nhau chan chát, nghe được cả tiếng đồ đạc va chạm khi ai đó vội vã rời giường, ngay sau đó cửa phòng họ vang lên tiếng đập cửa thình thình: “Dậy mau! Kiểm tra phòng!”



La Tuấn cảm thấy được Dương Cửu cử động. Cửa phòng mở cọt kẹt, bảo vệ bên ngoài chưa kịp kêu một tiếng đã bị một lực thô bạo lôi vào trong phòng.



Hắn đánh hơi được nguy hiểm, nhưng không đợi hắn la lên, một bàn tay lạnh lẽo đã đè trên cổ hắn.



Rắc một tiếng.



Cửa phòng một lần nữa khép lại sau thân thể mềm nhũn đổ gục xuống sàn.



Dương Cửu đá cái xác bị vặn gãy cổ qua một bên, cả người phục trên cửa. Toàn thân hắn bừng bừng khí thế căng thẳng, trong khoảnh khắc, La Tuấn hầu như nảy ra ảo giác về những tia nhọn hoắt tua tủa bao quanh mình hắn.




Dương Cửu lặng lẽ một hồi, rồi thở dài: “La Vinh Thận hiểu biết thức thời hơn cậu nhiều.”



Nhắc tới La Vinh Thận, La Tuấn thoáng trầm xuống. Dương Cửu lại tiếp: “… Nếu là La Vinh Thận, giờ nhất định sẽ tự giác tự nguyện vô cùng tình tứ tuột áo cởi đồ rồi…”



La Tuấn mặt đỏ tận mang tai, thuận tay quờ được chiếc giày chỉ muốn phang cho hắn một phát, ngay lúc hung khí khó khăn lắm mới vung được lên, hắn đột ngột chú ý đến gương mặt phác nghiêng của Dương Cửu bên ánh lửa cháy… Dương Cửu lặng lẽ nhìn chăm chăm về phía mặt sông còn tối tăm hơn bóng đêm, nỗi thống khổ mãnh liệt sâu thẳm trong đáy mắt hoàn toàn khập khiễng với lời lẽ tầm phào bông lơn luôn treo sẵn trên khóe môi hắn.



Mỗi lần hắn nhắc tới La Vinh Thận, biểu cảm trên gương mặt ấy sẽ đặc biệt đau đớn. Nhưng thứ đau đớn ấy lại khiến hắn trở nên chân thực hơn, khiến người ta cảm thấy được rõ ràng một người đàn ông là Dương Cửu, thấy hắn còn hô hấp, còn thống khổ, còn máu còn thịt, còn tình cảm trong mình.



Hắn đang tự ép mình phải nhắc về La Vinh Thận, La Tuấn nghĩ. Tuy rằng mỗi lần mở miệng nói đến ba chữ ấy hắn luôn có vẻ đau đớn khôn tả, nhưng hắn vẫn đang buộc mình phải nói.



Vì sao chứ? La Tuấn tự hỏi. Rốt cuộc là… vì sao?



“Anh thực sự rất yêu… anh hai tôi ư?”



Dương Cửu hít sâu một hơi: “Tôi vì thế mà chỉ hận không thể lột da rút xương Tiêu Trọng Giản, băm vằm hắn làm trăm mảnh… Cậu bảo tôi có yêu cậu ấy không?”



La Tuấn cố nén sự run rẩy trong cổ họng: “Tiêu Trọng Giản vì sao muốn giết anh ấy?”



Dương Cửu lặng lẽ không đáp, hồi lâu mới nói: “Cậu không nên biết thì hơn.”



La Tuấn nhào tới: “Nói cho tôi biết!”



Dương Cửu bị bất ngờ, không kịp đề phòng đã ngã ngửa ra, cát đá cứng rắn tì dưới lưng hắn, cảm giác đau đớn thoáng dấy lên, rồi từ từ bành trướng trong lòng, thậm chí đến mức độ không sao chống đỡ nổi.



Dương Cửu chậm rãi lên tiếng: “La Vinh Thận và Tiêu Trọng Giản có quan hệ tình nhân…”



La Tuấn sửng sốt. Chuyện này hắn cũng từng nghe phong thanh, bất quá vài trò tán tỉnh trong giới thượng lưu, đâu ai coi chuyện quan hệ xác thịt ngắn ngủi là nghiêm túc?



“Vị hôn thê của Tiêu Trọng Giản là tiểu thư Chu gia, Chu Nhuế, cũng là người thừa kế duy nhất củaChu gia. Năm xưa Tiêu Trọng Giản lên nắm quyền, bước đầu tiên đã đượcChu gia ủng hộ. Cô gái đó ghen tuông rất kinh khủng, lại thêm Tiêu Trọng Giản vốn đã có ý đồ chiếm đoạt La gia, bởi vậy cô ta chọn tái chọn hồi, rốt cuộc nhắm trúng La Vinh Thận để nổi sát tâm…”



La Tuấn nhìn gương mặt tái nhợt của gã đàn ông này giữa ánh lửa, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng nghịu: “Vậy còn anh…”



“Khỏi cần để ý đến tôi.” Dương Cửu nhàn nhạt đáp, “Ai yêu tôi tôi yêu ai, hai chuyện ấy chẳng liên quan gì đến nhau.”



Lời này hắn nói ra với vẻ thật bình thản, mà giữa mọi sự bình thản, lại lộ ra một sự chán chường bất tận.



Hắn hy sinh máu thịt của chính mình bảo vệ La Tuấn từng bước chân, lý do căn nguyên thì ra là vì mất đi tình yêu, ai biết được đằng sau bề ngoài thê lương hoa mỹ, mối tình hắn giữ gìn bằng cả tính mạng lại yếu đuối và gian nan đến vậy. 



Mặc kệ nghĩ thế nào, hắn vẫn là kẻ đã bị phản bội một cách vô tình, mà giờ vẫn đang kiên trì cố sức biện hộ cho kẻ khác.



Dương Cửu trầm mặc một hồi, lại nói tiếp: “Thực ra hiện giờ ai ai cũng nói Tiêu Trọng Giản giết La Vinh Thận, nhưng hung thủ thực sự là Tiêu Trọng Giản hay Chu Nhuế, vẫn rất khó nói. Cho dù là Chu Nhuế giết La Vinh Thận, Tiêu Trọng Giản cũng tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm của cô ta. Lúc này điều hắn muốn làm nhất, là giết cậu, sau đó chiếm đoạt sản nghiệp họLa.”



La Tuấn chật vật hỏi: “Từ giờ chúng ta… làm sao đây?”



“Cúng tuần anh cậu, mấy lão già quyền cao chức trọng trong giới sẽ cùng có mặt tại linh đường của La gia. Đến lúc đó nếu cậu không xuất hiện, bọn họ sẽ sung công tài sản họ La nhà cậu. Gọi là “sung công”, nhưng thực ra là đem chia chác cho các gia tộc lớn, trong đó kẻ hưởng lợi lớn nhất đương nhiên là Tiêu gia.”



Dương Cửu ngậm một cọng cỏ, La Tuấn biết hắn đang cố dằn bớt cơn nghiền thuốc lá.



“Việc tôi phải làm là đúng ngày cúng tuần hôm đó, đưa được cậu về đến trước cổng lớn La gia, đồng thời khiến cậu có thể thuận lợi kế thừa di sản của La Vinh Thận.”