Dưỡng Ngư

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:48 18/04/20


Ban đầu hải thị là chợ nhỏ giao lưu giữa những sinh vật trên lục địa và hải tộc, trao đổi những vật phẩm mà hai nơi thiếu sót, sau này phát triển hơn liền biến thành thị trường giao dịch vật quý của tất cả chủng tộc phi nhân loại với một số ít con người tham gia. Hải thị nằm trên một đảo nhỏ hẻo lánh ở Nam Sa, từ hơn ba mươi con trai thể lực xuất chúng thủ hộ trông coi che giấu. Tùy rằng mỗi năm hải thị chỉ mở cửa hai lần, nhưng lại là trạm vận chuyển hàng hóa của lục địa lẫn hải tộc, nên trên đảo vẫn có cư dân cư trú, yêu thú tinh quái các loại đều có, nộp tiền thuê lao động là có thể định cư.



Mặc kệ đảo nhỏ hay hải thị đều là vật của tộc nhân ngư, nên vì là thành viên trong tộc, người nhà với nhau cả, Âu được chính sách ưu đãi: miễn tiền thuê bao chỗ ở, được tự do lựa chọn nghề nghiệp.



Tuy nói được tự do chọn nghề nhưng Ngân Nguyệt đã đăng ký sẵn công việc cho bọn họ:



Đơn hộ thương nghiệp.



Phạm vi kinh doanh: Hải sản cùng thức ăn chín.



Mặc khác còn có chức trách của chủng tộc:



Nhân ngư: Giữ gìn trị an trật tự.



Nhân loại:



Đối đồng tộc giữ hết tất cả tin tức bí mật về chủng tộc phi nhân loại.







Khi hải thị mở cửa bất cứ lúc nào cũng phải phục vụ tiếp đãi đồng tộc.







Dốc lòng chiếu cố bạn đời.







Nhà ở nằm bên sườn núi ở bờ biển, nhà ở có hai phòng, hai sảnh, một nhà bếp với một nhà tắm độc lập, diện tích mỗi phòng lớn hơn gấp ba lần phòng trọ bình thường của con người, trong mỗi phòng___ dù cho là nhà bếp hay phòng tắm toilet__ đều có một cái hang cao cỡ nửa người, chiếm hơn một nửa diện tích căn phòng, hang lớn làm bằng thủy tinh, nối thẳng đến biển rộng.
“Ăn mau!”



Âu thúc giục hắn.



Ngọt, có một mùi nhẹ, Thiệu Niên Hoa mở mắt ra, phát hiện vật ngậm trong miệng là vảy của Âu!



“Làm gì thế?!”



Thiệu Niên Hoa sợ hãi la!



“Tặng ngươi á.”



Âu đắc ý vẫy vẫy đuôi, cảm thấy hơi đau, lại ôm lấy thổi thổi___ Miếng vảy kia là lấy từ trên đầu đuôi, lúc xé xuống có dính chút thịt, một tia máu đỏ dọc theo đường vân vảy thấm ra.



“Ngươi chưa nghe qua sao, ăn thịt nhân ngư có thể trường sinh bất lão!”



Đây là nghi thức hôn lễ của nhân ngư.



Hai bên kéo xuống vảy có hình dạng hoàn mỹ nhất trên đầu đuôi của nhau, vảy đó sẽ nhét vào miệng vết thương của đối phương, làm cho huyết nhục dung hợp lẫn nhau, lẫn nhau chia sẻ thương tổn, chia sẻ sinh mệnh.



Năng lực chữa trị của nhân ngư rất mạnh, không bao lâu miếng vết thương đã khép lại, vảy của đối phương vĩnh viển sẽ ở lại trên người mình. Cho nên trên đuôi có vảy khác màu là minh chứng cho nhân ngư đó đã có bạn đời.



Âu vỗ vỗ mặt của Thiệu Niên Hoa, kéo lại sự chú ý của hắn đừng để hắn quan tâm cái đuôi của mình, dưới ánh sáng mờ của chạng vạng Âu trịnh trọng nhìn hắn.



Như lúc lên tiếng muốn nuôi hắn, nhân ngư nâng cao cằm, kiêu ngạo tuyên bố:



“Thần biển làm chứng, từ giờ trở đi Thiệu Niên Hoa là của ta, Âu cũng thuộc về Thiệu Niên Hoa. Ta cho phép ngươi chia sẻ sinh mệnh với ta, thẳng đến kết cuộc.”