Đường Ngựa Vằn

Chương 12 : Không có thu hoạch

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Đinh ốc trên khung cửa sổ dễ dàng bị cái tua vít trên con dao đa năng tháo rời, Âu Dương Thông mở cửa sổ leo ra ban công, cặp chân dài thò ra ngoài chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Cận Hoan Nhan trố mắt không tin được, ở đây là — tầng 16 mà!



Không chờ cô có phản ứng tiếp theo thì đầu của Âu Dương Thông lại thò vào, gió làm tóc cô bay lên thành một vòng xoáy.



“Nè, đừng quên đấy, cô còn nợ tôi một nụ hôn nhé. Tôi sẽ đến tìm cô lấy lại, bye bye!”



Lại một lần nữa biến mất.



Cận Hoan Nhan chớp chớp mắt, vài giây sau, “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Kiều Hiểu Kiều hai tay cầm súng xông vào.



Giống hệt như những tình tiết trong phim cảnh phỉ, cảnh sát luôn xuất hiện sau khi mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, và họ thì ra vẻ rất oai hùng mà tìm kiếm khắp phòng, Hiểu Kiều nhìn cánh cửa sổ đang mở toang, chạy nhanh tới thò đầu nhìn ra ngoài.



Giây phút ấy tim của Hoan Nhan nhỏm lên đến cổ họng, khẩn trương đến mức không dám hít thở, chỉ biết nhìn bóng lưng của Kiều Hiểu Kiều như đang chờ bản tuyên án của mình.



Kiều cảnh quan rúc người vào, bất lực mà nhìn trần nhà.



“Trốn rồi!”



Phù ~ Cận nhị tiểu thư bất giác thở phào.



Cửa phòng bắt đầu bị giăng dây ngăn cách, vài người phụ trách giám xét hiện trường của đội pháp chứng đã có mặt để lấy dấu vân tay và dấu chân. Cùng lúc ấy, trong căn phòng kế bên, Cận Hoan Nhan đang ngồi trên bộ ghế sô-pha dài, Hiểu Kiều ngồi đối mặt với cô, thẩm vấn tình huống lúc ấy.



Ngữ Ca đứng ở một góc gọi điện về báo với gia đình.



Đại khái chỉ hỏi quá trình diễn ra vụ việc và tình tiết cụ thể trong những ngày qua. Bởi vì trên cơ bản, Hiểu Kiều đã xác định thân phận tình nghi của Âu Dương Thông, thế nên Hoan Nhan chỉ cần khái quát lại, và đương nhiên, cái lời hứa kỳ lạ ấy đã được cô tự động lược bỏ. Hiểu Kiều tuy có nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không cách nào kiểm chứng.



“Có bị xâm phạm tình dục không?”



Ngữ Ca vừa kết thúc cuộc gọi thì đúng lúc nghe thấy câu hỏi này. Thật ra Kiều cảnh quan chỉ là hỏi theo thông lệ, nhưng câu hỏi này đích thực khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy ngượng ngùng.




Khi họ đến nơi thì đã là nửa khuya, Kiều Hiểu Kiều mới chợp mắt được một lúc bấy giờ đang vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bò ra ngoài, gió đêm rét buốt thổi tới “tát” cho cô vài cái tỉnh táo hẳn ra. Tài xe lấy hành lý của Ngữ Ca xuống, rất tự nhiên mà đưa qua cho Kiều Hiểu Kiều.



Và rồi Hiểu Kiều cũng rất tự nhiên mà nhận lấy. Trong tiềm thức của cô và tài xế, dường như đều không nghĩ đến việc để Ngữ Ca tự xách hành lý. Sau khi nhận lấy rồi cô mới cảm thấy là lạ, đâu phải là vệ sĩ của cô ta đâu, cớ gì phải làm khổ công?



Bên kia, Cận Ngữ Ca sau khi kéo cao cổ áo lên thì đã di chuyển đến bên nhân viên phục vụ đang cung kính chào đón cô. Kiều Hiểu Kiều chỉ còn biết nhìn bóng lưng của cô mà bĩu môi, sau đó “ngoan ngoãn” xách vali đi theo.



Không chỉ là tiếp tân tại đây kính cẩn với Cận Ngữ Ca, tất cả những người có mặt đều rất cẩn thận và nghiêm chỉnh mà chờ đợi sự ghé thăm của Cận tổng giám đốc. Tại sô-pha, một người đàn ông chải mái bằng đứng dậy, đi cùng với quản lý tầng tiến tới đón Ngữ Ca.



“Cận tổng.”



“Ừm, Lý tổng, cực cho ông quá, trễ vậy rồi mà còn phải chờ.”



“Đó là điều nên làm. Trái lại là Cận tổng, suốt chặng đường chắc cũng mệt mỏi rồi, phòng nghỉ đã chuẩn bị đâu đấy, Cận tổng có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”



“Công tác chuẩn bị đón khách đã tiến hành đến đâu rồi?”



“Đều đã thu xếp xong, Cận tổng có muốn xem qua?”



Cận Ngữ Ca đảo mắt một vòng, “Vậy thì không cần đâu, tôi tin tưởng năng lực của Lý tổng và quản lý Hà.”



Vừa nói, ánh mắt vừa dời sang người đàn ông đeo kính ăn mặc chỉnh trang đứng ở phía sau. Vị quản lý tầng trông như rất sáng suốt này lễ phép mỉm cười một cái rồi cúi đầu xuống.



Đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Tôi biết giờ này còn bắt Lý tổng làm việc là rất vô nhân đạo, nhưng vị khách ngày mai rất quan trọng đối với chúng ta, không biết ông có vui lòng cho tôi trưng dụng thêm một tiếng?”



Người đàn ông mái bằng đương nhiên là không có ý kiến, cho dù có thì cũng sẽ bảo lưu. Trái lại là Kiều Hiểu Kiều, cổ của cô đã thò ra ngoài như một loài động vật giáp xác nọ, trong lòng thầm xỉ vả Cận Ngữ Ca.



Tổ tiên nó, mấy giờ rồi?



Tuy nhiên, cô không có cơ hội phát biểu ý kiến, và cô chỉ có thể đưa hành lý cho phục vụ viên, rồi tự giác đi theo Cận Ngữ Ca vào phòng tiếp đãi ở lầu 4 mà thôi.