Đường Ngựa Vằn

Chương 16 : Bữa tối

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Nguyện vọng lớn nhất trong đời của Cận lão phu nhân chính là con cháu đầy đàn, cùng hưởng thiên luân. Thế nhưng số ngày con cháu ở bên cạnh bà lại trường kỳ duy trì ở trạng thái một bàn tay có thể đếm xuể, hơn nữa họ còn rất vui lòng xa rời tầm kiểm soát của bà, sống cuộc sống của mình. Cận Ân Thái sau khi về hưu tuy đều ở trong nhà, nhưng đa phần chỉ ngồi một mình trong phòng sách, không muốn người khác làm phiền. Dì Châu ngoài việc hướng dẫn người làm trong gia đình quét dọn, mua đồ, thì việc mà bà quan tâm nhất chính là Cận Ngữ Ca – người do một tay bà chăm nom từ nhỏ, mỗi ngày đều đến căn hộ của Ngữ Ca quét dọn, do đó cũng không phải lúc nào cũng sát cánh bên lão phu nhân, tuổi già của lão phu nhân vô cùng cô đơn. 



Bởi thế mà khi nghe Cận Hoan Nhan tuyên bố sẽ ở lại thêm một thời gian, niềm vui của bà thật không thua kém gì niềm vui khi hai cháu gái chào đời năm xưa, suốt ngày bàn bạc với dì Châu phải làm sao bồi bổ cho Hoan Nhan. Nhị tiểu thư cũng hoàn toàn yên lòng mà hưởng thụ sự ấm cúng của gia đình, đấy cũng là một phần trong cuộc sống đắc ý của cô cơ mà.



Tiện thể, chờ đợi cuộc hẹn có vẻ như sẽ rất thú vị kia nữa.



Thứ bảy, mới sáng sớm tuyết đã rơi, vậy mà đến giữa trưa lại trời quang mây tạnh, đường phố ươn ướt bẩn bẩn, song thần sắc của người đi đường lại rất hào hứng.



Cận Hoan Nhan ngủ đến giữa trưa mới thức dậy dùng bữa sáng kết hợp bữa trưa, ăn xong lại lên phòng sách ủ mình trong ấy suốt buổi chiều, trung gian còn được dì Châu mang món ngọt lên cho cô giữ ấm. Xem đồng hồ, kim ngắn và kim dài đã hình thành một đường thẳng đứng, Hoan Nhan vươn vai đứng dậy, đặt quyển sách trong tay xuống.



Từ từ bước xuống lầu, cô nhìn thấy bà nội đang bày thức ăn ra bàn,



“Nội ơi, tối nay ăn gì thế?”



“Canh hầm xương, cải bẹ xanh xào, còn có cá hấp măng, và món chân vịt mà con thích nữa, chờ một chút nữa thôi, sắp ăn được rồi.”



“Ôi nghe là muốn ăn rồi, nhưng tối nay con phải ra ngoài…”



Hoan Nhan khoác tay bà nội, đầu cựa quậy vào vai bà nhõng nhẽo. Lão phu nhân cười hiền từ xoa xoa tóc cô,



“Lại đi đâu chơi đây?”



“Con đi ăn tối cùng một người bạn!”



Hoan Nhan bốc một miếng măng cho vào miệng.



“Bạn trai?”



“Nội à….” Hoan Nhan trề môi, “Con mới về đây có bao nhiêu ngày đâu, đi đâu tìm bạn trai chứ?”



“Không cho người ta từ xa chạy đến đây tìm con sao? Nhan Nhan nhà ta xinh đẹp như vậy, không giữ chặt một chút thì….”



“Nội à, sao nội cũng bắt đầu tò mò thế này? Con đi ăn cùng một người bạn gái, như vậy được chưa?”
Nói xong lại tự gấp một miếng cho vào miệng, nhắm mắt nhai nhóp nhép rất hưởng thụ.



Cận Hoan Nhan nhìn động tác của đối phương,



“Đừng nói với tôi cô bắt cóc tôi là vì…” Sắc mặt đã có hơi không vui.



“Đương nhiên không phải, mục tiêu bắt cóc vốn dĩ là chị của cô. Nhưng tôi rất vui mừng vì có sự sai lầm này, nếu không cũng không thể quen biết cô.”



Âu Dương Thông không hề khẩn trương, cô nói rất bình tĩnh. Sắc mặt của Hoan Nhan dịu lại một chút, cầm đũa lên gấp thức ăn mà Âu Dương giới thiệu với cô cho vào miệng, sau đó đặt đũa xuống, cầm rượu lên uống.



Chun chưa chạm môi, Âu Dương Thông đã nhìn thấy trong mắt Hoan Nhan có một tia sáng, cô không nói gì, cũng tự mình cầm chun rượu lên,



“Đừng để lỗ tai cô đơn.”



Cận Hoan Nhan chìm đắm trong niềm vui mà thực phẩm mang lại, rất sảng khoái mà đưa chun tới trước. “Tong” một tiếng, hai chiếc chun sứ va chạm vào nhau.



Rượu vào hầu, một nụ cười xóa hết ân thù.



Thế là, kẻ bắt cóc và người bị hại sau khi kết thúc vụ án, đã ngồi cùng nhau dùng một bữa tối yên tĩnh. Sau đó, không ai nhắc đến đề tài mà Âu Dương Thông đã đặt ra nữa, phảng phất như những lời ấy chưa từng được nói ra, cả hai chỉ hưởng thụ niềm vui ăn uống. Đợi đến khi tôm hùm được mang ra, Cận Hoan Nhan không hề e thẹn mà xoắn tay áo lên phanh thây chú tôm. Âu Dương Thông nhìn vào cũng không cảm thấy cô thô lỗ, trái lại còn rất có cá tính. Đương nhiên, không thể bài trừ nguyên do “Trong mắt tình nhân chỉ thấy Tây Thi” nữa.



Đợi sau khi Hoan Nhan dùng khăn giấy ướt lau sạch mười ngón tay của mình thì người phục vụ cũng rất đúng lúc mà cầm theo biên lai bước tới. Cả hai đều là phái nữ, vậy nên đưa cho người đến trước chăng? Sổ tay lễ nghi có viết như thế, nhưng, chưa chờ người phục vụ đến gần Âu Dương Thông thì một tấm thẻ vàng lấp lánh đã chặn ngay trước bụng cậu. Phục vụ viên không thể không dừng lại, ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Thông.



Âu Dương mở to mắt, chưa kịp nói gì thì Hoan Nhan đã xua tay, phục vụ viên rất thông minh mà cầm thẻ rời khỏi.



“Rất cám ơn cô đã giới thiệu cho tôi nhiều món ngon như vậy, lần sau tôi sẽ còn đến đây. Nhưng, có lẽ hứng thú mà cảnh sát dành cho cô nhiều hơn hứng thú cô dành cho tôi, vậy nên, tốt nhất là tôi đừng gây thêm phiền phức cho cô và cảnh sát thì vẫn hơn.”



Dứt lời, cô đứng dậy rời khỏi, đến bàn lễ tân nhận lại áo khoác và thẻ của mình, lại quay đầu nhìn Âu Dương Thông một cái, rồi thong thả đi khỏi nhà hàng.



Âu Dương Thông đờ đẫn nghe cô nói hết, nhìn cô rời đi, ánh nhìn ấy, không hề xen lẫn bất kỳ thứ gì. Nửa ngày sau cô mới hồi thần lại, và rồi, khóe môi giương lên một nụ cười xinh đẹp.



Hình như, ngày càng thú vị rồi nhỉ.