Đường Ngựa Vằn

Chương 19 : Vượt rào

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Ngày 30 tháng 12.



Vẫn như mùa đông của mọi năm, mặt trời xuống núi, gió bắc lại lồng lộng gào thét, khiến mỗi người đi bộ trên đường đều không tránh khỏi động tác rúc đầu vào cổ áo và bước đi nhanh hơn. Những ngày sau giáng sinh và trước Nguyên Đán như thế này luôn mang đến cho con người cảm giác hưng phấn và trông chờ, madam Kiều Hiểu Kiều cũng không ngoại lệ. Một đêm đông rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến cho Kiều Hiểu Kiều của rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến cũng đắm chìm trong một cảm xúc không thể diễn đạt thành lời.



Bắt đầu từ buổi trưa thì đồn cảnh sát đã cử người đến nhà hàng Vạn Giang kiểm tra thiết bị, trang trí hội trường và chuẩn bị cho các chương trình biểu diễn tối nay cùng người phụ trách. Để chào đón năm mới, phòng hội nghị ở lầu 4 được thay một diện mạo hoàn toàn mới, rèm cửa sổ sáng sủa, ngay cả thảm trải sàn cũng không dính một hạt bụi. Cận Ngữ Ca đã đặc biệt căn dặn, giám đốc tầng đương nhiên không dám lơ là, mọi việc đều tận tâm tận lực, sắp xếp chu toàn.



Từ sau đêm lưu trú ấy, Kiều Hiểu Kiều đã biệt tích hơn một tuần, song lần này Cận Ngữ Ca không cảm thấy buồn phiền, mà chỉ chuyên tâm xử lý công việc cuối năm. Cô dường như đã quen với nhịp sống của Hiểu Kiều – khi cần xuất hiện thì tự động sẽ xuất hiện.



Đèn trên phố vừa sáng, cũng là lúc kết thúc công việc trong tay, Ngữ Ca nâng tách cà phê đã nguội lên và đi đến bên cửa sổ, nhìn thành phố phồn hoa trong ánh đèn. Chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô quay lại đặt tách xuống, nhìn vào màn hình điện thoại, một nụ cười không dễ phát giác lướt qua bờ môi, Ngữ Ca nhấc máy lên.



“Không phải chứ? Phải gọi mời thật ư? Sao cậu còn chưa đến?” Hiểu Kiều nói một cách gian trá, xung quanh cô, tiếng nói cười không dứt.



Ngữ Ca một tay cầm điện thoại, ngón trỏ của tay kia khẽ gõ lên kính cửa sổ, thong thả đáp lại:



“Chẳng phải đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi sao? Gọi mình qua đó làm gì nữa?”



“Chính vì vậy nên mới phải cám ơn đó! Mau qua đây, mình có quà cho cậu, đến muộn là không thấy đâu nhé?”



Kiều Hiểu Kiều như đang dỗ ngọt trẻ con vậy, Ngữ Ca bật cười, “Quà gì?”



“Cậu đến là biết ngay chứ đâu. Mau lên mau lên, mình đợi đó.”



Im lặng một lúc, Ngữ Ca khẽ đáp: “Vậy được.”



Cách nhau cánh cửa to kiểu châu Âu, Ngữ Ca vẫn nghe thấy tiếng động náo nhiệt từ bên trong, những người phục vụ đi ra từ trong đó đều lộ vẻ mặt như vừa trở ra từ lò luyện đan. Vị giám đốc đi theo sau lưng Ngữ Ca chau mày khinh miệt nhưng lại bất lực.



“Đúng là những kẻ thô lỗ.”


Mềm mại, tiếp đó là hương vị bạc hà, có hơi thở từ ai kia đang không ngừng phả ra bên cánh mũi, chứng tỏ người gan to hơn trời ấy cũng đang khẩn trương. Cận Ngữ Ca có hơi ngẩn ra, cô không rõ mình đang trong tình thế gì. Xúc cảm từ bờ môi truyền đến khiến cô không thể tập trung suy nghĩ, một lần nữa, chưa kịp chờ cô có phản ứng, đầu lưỡi nọ đã lẻn vào, mở cửa “nha quan” xông thẳng vào trong.



Cận Ngữ Ca vốn đang ngang tầm nhìn bị kích thích đến mức ngưỡng đầu lên, ừm, thật là đúng lúc. Kiều Hiểu Kiều lại tiến gần thêm một chút để giúp mình quỳ cao lên, bàn tay còn lại vòng lấy eo của Ngữ Ca, nụ hôn càng không lưu tình.



Ngữ Ca dùng tay chặn lấy bờ vai của Hiểu Kiều, đã đẩy, nhưng không đẩy ra được, vốn dĩ cô cũng không dùng quá nhiều sức. Toàn thân cứng đờ của cô bị vòng tay của Kiều Hiểu Kiều giam cầm, phản kháng vô hiệu. Khoang miệng bị ai kia càn quét đến tê dại, đầu lưỡi cứng đờ đến nhói đau, vừa động đậy một cái liền bị cho là đáp lại, thế là nhận lấy sự quấy nhiễu kịch liệt hơn.



Tay của Hiểu Kiều run cầm cập, Ngữ Ca cảm nhận được, và thế là cô cũng run lên theo. Đây là một trải ngiệm kỳ lạ chưa bao giờ có. Sau nụ hôn thế kỷ, Hiểu Kiều dúi mặt vào vùng cổ của Ngữ Ca, hơi thở gấp rút.



Lồng ngực của Ngữ Ca không ngừng phập phồng, tim đập nhanh đến khó tin, tay của Hiểu Kiều vẫn chưa chịu buông ra, cứ thế mà quấn lấy cô, vậy nên sự căng thẳng của cô cũng không thuyên giảm được phần nào. Tiếp theo đó, một bàn tay khác cọ sát vào lưng cô, kéo dây áo ngủ xuống.



Dây kéo nối dài đến vòng eo, kéo hết đường dây thì chiếc đầm ngủ cũng dễ dàng được trút ra từ mặt trước. Hiểu Kiều nhẹ buông Ngữ Ca ra, thoáng chốc đã cởi chiếc áo ngủ của cô xuống, lúc này Ngữ Ca mới bắt đầu giằng co.



Kết quả là đã chậm một bước. Nếu như lúc này, tay của Hiểu Kiều chạm vào bất kỳ một bộ phận nào trên người của Ngữ Ca, cuộc chiến trên giường này chắc chắn sẽ chấm dứt ngay tại đây. Nhưng không, Hiểu Kiều nhanh nhảu kéo áo của Ngữ Ca xuống, sau đó áp cả người mình lên đó. Chiếc áo choàng tắm sớm đã bị bung ra trong quá trình quấn quýt tự khi nào, lúc này đây đã không còn một mảnh vải che chắn, hai da thịt ấm áp và mềm mại tiếp xúc với nhau, cơ thể căng thẳng của Ngữ Ca tức thì có phản ứng. Bàn tay vốn đang chạm xát trên lưng cô từ từ lướt xuống dọc theo cột sống, cảm giác rùng mình do sự cọ xát da thịt với lòng bàn tay có vết sần mỏng khiến cô khẩn trương đến co gập đầu gối lại, song lại vừa khớp giữ lấy thân người Hiểu Kiều ở giữa hai chân. Vùng da bên trong của khớp xương đùi tiếp xúc với làn da lán mịn ở vòng eo của Hiểu Kiều, cảm giác hay đến mức khiến Ngữ Ca không kìm được lòng mà cựa quậy thêm vài cái.



Cử chỉ nhỏ này chẳng khác nào một mồi lửa, đóm lên dũng khí mãnh liệt trong Hiểu Kiều. Cô vốn dĩ chỉ là dò thám, song giây phút này đây không còn một chút do dự nào nữa. Ngữ Ca vẫn đang trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, Hiểu Kiều thì nửa quỳ nửa đè trên người cô, không ngồi dậy cũng không nới lỏng tay, bờ môi thay thế cho bàn tay, lúc nhẹ lúc mạnh dần thắp lửa trên khắp người của Ngữ Ca.



Ngữ Ca cắn chặt môi, toàn thân đang run lên nhưng vẫn không chịu ư hử một tiếng nào. Khi tay của Hiểu Kiều buông ra, cô lập tức mềm nhũn cả người, song lại bị bàn tay sớm đã chờ sẵn ở bên dưới của Hiểu Kiều chặn lại.



Chiếc đầm ngủ lủng lẳng ở vòng eo và mảnh vải giữa hai chân cũng bị một bàn tay giật nốt một cách nhanh chóng, lòng bàn tay ấy để bằng, len lỏi vào khoảng trống giữa nệm giường và vùng kín của Ngữ Ca. Cổ tay hơi dùng lực, Ngữ Ca chỉ có thể lại ngồi lên, hai tay siết chặt áo choàng của Hiểu Kiều, không biết phải lấy sức từ đâu. Bàn tay tác quái ấy khuấy động vài cái ở bên dưới người cô, dẫn ra dòng dịch thể, ngay trong khoảnh khắc Ngữ Ca cố sức gượng người dậy để tránh khỏi bàn tay ấy thì ngón tay giữa canh đúng thời cơ cong lên, mượn trọng lực khi Ngữ Ca tụt xuống mà đi thẳng vào trong.



Tiếng hít sâu của Ngữ Ca khiến bản thân Hiểu Kiều cũng cảm thấy đau rồi, song vẫn không có âm thanh nào phát ra từ miệng cô. Hiểu Kiều nhìn gương mặt đang cúi xuống của Ngữ Ca, lần này, sức lực ngăn chặn cô là thực tại. Ngữ Ca đang đẩy cô, một tay chặn trước bờ vai của cô, tay kia siết lấy cổ áo choàng, Ngữ Ca đang cố gắng đẩy Hiểu Kiều ra khỏi mình. Nhưng cơ thể đang bị bàn tay của Hiểu Kiều chiếm giữ căn bản không có chỗ nào để mượn lực, động tác càng mạnh thì càng đau. Hiểu Kiều mặc kệ, cúi xuống hôn Ngữ Ca, nhẹ nhàng và say đắm.



Sự chú ý của Ngữ Ca bị chuyển dời, bàn tay siết chặt cổ áo dần dần buông thỏng và mềm nhũn mà vắt trên cổ Hiểu Kiều. Cơn đau trong cơ thể dần dần dịu đi, cái còn đọng lại chỉ là nồng tình mật ý giữa hai bờ môi.



Hiểu Kiều bắt đầu cong ngón tay lại, thử tìm kiếm điểm đến có thể khiến trinh nữ trở thành phụ nữ, tay kia của cô nâng eo Ngữ Ca lên để cô từ từ nằm xuống giường, tiện cho ngón tay của cô cử động. Ngữ Ca không phản kháng nữa, đầu ngưỡng ra sau, từ từ rít lên theo nhịp cử động của Hiểu Kiều, ánh mắt rệu rã, nét mặt cũng trở nên yếu đuối.



Kiều cảnh quan không phải tay chuyên nghiệp, căn bản là cô cũng chỉ thực hiện trong quá trình tìm hiểu và dò thám. Vì thế, Cận Ngữ Ca cũng rất là bất hạnh vì phải đau đớn nhiều hơn là vui sướng trong suốt quá trình ấy. Cuộc giao hợp này với cô mà nói vừa không có chuẩn bị lại càng không do tình nguyện, chỉ vì đối phương là Kiều Hiểu Kiều, nên mới khiến cô bị mê hoặc tâm thần. Và Kiều Hiểu Kiều, người tạo ra mọi việc này cũng chỉ xuất phát từ cảm hứng, nhìn chân mày chụm vào nhau và vầng trán đầy mồ hôi của Ngữ Ca cô đã nhiều lần muốn bỏ cuộc, lẽ nào thật sự chỉ vài ly rượu mà đã mất hết lý trí?