Đường Ngựa Vằn

Chương 26 : Án oan

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Người gọi điện cho Kiều Hiểu Kiều là Vệ Kiến Đông, hôm nay đúng lúc đến lượt anh trực ca đêm, nhận được điện thoại báo rằng trong KTV ở thành Đông, có một cô gái đang cầm dao muốn giết người.



Khi Hiểu Kiều đến thì trước cửa KTV ấy đã được giăng dãy cách ly, đèn báo hiệu trên xe cảnh sát xoay tít phát ra thứ ánh sáng đỏ xanh. Đêm đã khuya, nhưng xung quanh vẫn vây quanh không ít người chờ xem náo nhiệt. 



Vệ Kiến Đông vừa trông thấy Hiểu Kiều thì liền chạy tới.



“Madam!”



“Ừm, sự việc thế nào?” Hiểu Kiều bước xuống xe, vừa đi vừa hỏi.



“Một sinh viên vào đó chơi, bị bỏ thuốc mê và xâm phạm tình dục, sau khi tỉnh lại không chịu được cú sốc nên đã cầm dao trái cây tấn công bất kỳ ai muốn đến gần.”



Sắc mặt của Hiểu Kiều trầm xuống, “Người đâu?”



“Đang ở trong phòng trên lầu hai, nhân viên ở đây sợ bị đâm nên đã khóa cửa lại.”



Bà chủ nơi đây đúng lúc đứng bên cạnh vội giải thích:



“Mấy thằng đó đi chung với cô nữ sinh, tôi còn tưởng họ quen biết nhau, vào phòng rồi thì không thấy trở ra nữa. Ai ngờ lúc sau mấy tên đó đi ra, tôi vào phòng xem thì cô nữ sinh đã cầm dao đòi chém đòi giết.”



“Còn có những ai đã vào trong?”



“Hết rồi, nhân viên phục vụ hoảng quá liền chạy ra ngoài khóa cửa lại, cũng may là nhân viên nam, nếu đổi lại là một cô gái, bị thương thì phiền đấy….”



Lúc này Hiểu Kiều đã đi tới trước cửa phòng.



“Mở cửa.”



“Madam, không cần chờ bác sĩ tâm lý đến sao? Cô ấy đang cầm dao, có nguy hiểm không?”



Kiều Hiểu Kiều lạnh mặt nói: “Nói không chừng nãy giờ đã tự sát rồi! Chỉ là một cô gái thôi, cho dù có đang cầm dao thì ba người đàn ông các anh cũng không dám vào sao?”



Vệ Kiến Đông cúi thấp đầu không dám nói gì nữa. Nhân viên trong quán thấp thỏm bước tới mở cửa rồi nhanh chóng lui ra sau.



Hiểu Kiều đẩy cửa vào trong, nhìn quanh phòng.
“Lăng Quân lần nào cũng có mặt đấy, chỉ có cậu là không thấy bóng dáng đâu.”



Hiểu Kiều và Lăng Quân nhìn nhau một cái, rồi cùng nhìn về phía mỹ nhân kính râm cười chào thua.



“Đã làm mẹ người ta rồi mà còn y như trẻ con vậy!”



“Làm mẹ người ta thì sao nào? Cậu kỳ thị chủng tộc sao?”



Mỹ nữ tóc dài không vui rồi, tiến lên một bước về phía Hiểu Kiều, chóp mũi cơ hồ muốn chạm vào mặt đối phương. Cuối cùng vẫn là Lăng Quân ra mặt giải vây,



“Được rồi, Hiểu Kiều gọi chúng ta đến đây là có công việc, họp nhóm để sau đi.”



Bấy giờ ba người mới buông tay ra, cùng nhau đi vào trại tạm giam.



Nhìn thấy người nhà của Lý Nhiên, việc đầu tiên Hiểu Kiều nói với họ đã mang vật chứng thu thập được trong đêm đó đến bộ phận xét nghiệm của thành phố để giám định lại, tiếp đó cô giới thiệu với họ hai người bạn mà mình dẫn đến.



“Chú Lý, hai người này là bạn học thời phổ thông của cháu: bác sĩ tâm lý, Du Khả; và luật sư Hứa Lăng Quân. Cháu gọi hai bạn ấy đến giúp Lý Nhiên.”



Đơn giản, dễ hiểu, lại mang đến cho người ta cảm giác đáng tin cậy. Ông Lý trăm vạn lời cảm ơn, không ngừng nói con gái mình có hy vọng rồi.



Sau khi nghe Hiểu Kiều kể lại hết toàn bộ sự việc, Du Khả đập bàn đứng dậy,



“Có còn luật pháp không vậy!!”



“Khả Khả cậu bình tĩnh lại đã, mình đã gọi Lăng Quân đến tìm cách đây nè không phải sao. Hiện giờ vật chứng đã được mang đi giám định lại, nhưng bộ phận giám định của thành phố chắc chắn cũng thoát không khỏi đâu, vì vậy không nên mang quá nhiều hy vọng, không chừng còn phải đưa lên tỉnh thành. Hiện giờ tình trạng của Lý Nhiên không ổn định, bác sĩ tâm lý mà trong đồn phái đến là một ông lão, trò chuyện với Lý Nhiên một lần trái lại càng thêm nghiêm trọng, vì vậy mình mới tìm cậu giúp đỡ.”



“Cậu hãy trò chuyện dẫn dắt cô bé đi, trạng thái của người bị hại là rất quan trọng đối với vụ án.” Hứa Lăng Quân nâng cặp kính lên và phát biểu ý kiến.



Du Khả ngồi trở xuống, “Điều này đương nhiên là mình biết, nhưng lỡ như họ bao che cho nhau thì Lý Nhiên vẫn không thoát được tội.”



Sắc mặt của Hiểu Kiều càng tối lại,



“Chuyện này mà không có một kết quả công chính thì mình sẽ không bỏ qua đâu!”