Đường Ngựa Vằn

Chương 30 : Cấp cứu

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Hành động của Cận Ngữ Ca đã kinh động đến Hoan Nhan và Âu Dương. Cận Hoan Nhan thu lại nụ cười, đặt ly rượu xuống rồi nhanh chóng đi ra cửa.



Hai mắt của Ngữ Ca thẳng đơ, hơi thở gấp rút, cô kìm nén nhịp tim đang đập nhanh lạ thường, cố gắng ra lệnh cho mình bình tĩnh. Cô gọi lại vào dãy số đó, đối phương đã tắt máy, nỗi hoảng sợ ngày càng mãnh liệt, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối vào lúc này.



Hoan Nhan đi sang đó, khẽ nắm lấy tay chị của mình. 



“Chị, sao vậy?”



Ngữ Ca tức thì nắm ngược trở lại cổ tay của Hoan Nhan, muốn mượn sức mạnh từ bên ngoài để trấn an mình. Ngẫm nghĩ giây lát, Ngữ Ca hít thật sâu, rồi lại cầm điện thoại lên gọi.



“A lô? Tiểu Quan phải không?”



“Là em. Cận tổng?”



“Lô Đại Vệ có đang ở cạnh em không?”



“Có, cô…”



“Đưa cậu ấy nghe điện thoại.”







“Cận tổng?”



“Đại Vệ, hôm nay Kiều Hiểu Kiều đã đi đâu?”



“Sếp à? Ba hôm trước sếp đã cùng Hoắc Bân đi công tác.”



“Đến đâu?”



“Tỉnh Quảng Điền, vụ án của chúng tôi…”



“Cho tôi số điện thoại của Hoắc Bân.”



“Hửm? À, được, cô ghi lại nhé…”



….
Sau một hồi bận rộn, xe cứu thương cuối cùng đã khởi hành. Kiều Hiểu Kiều nhắm mắt yên tĩnh nằm đấy, trên người cắm đầy các ống quản, mũ chụp khí oxy, sắc mặt nhợt nhạt vẫn không có sinh khí. Cận Ngữ Ca ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay còn nguyên vẹn của Kiều Hiểu Kiều, cô cúi thấp đầu, áp sát bàn tay ấy lên trán mình, bờ vai gầy guộc khẽ run lên.



Nếu ai đến gần cô vào lúc này, sẽ có thể nhìn thấy bờ môi ấy đang lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến cơ hồ muốn hòa tan trong không khí.



“Xin cậu, xin cậu đấy…”



Yêu cầu gì mình cũng chấp nhận, phương thức nào mình cũng có thể nhẫn nhịn, xin cậu, đừng đẩy mình vào chỗ vạn kiếp bất phục, đừng dùng cách này để giằng xé mình. Không phải đã nói yêu sao, yêu tại sao lại đau khổ như vậy….



Hiện thực tàn khốc, hệt như suy đoán của bác sĩ Lý. Xe cứu thương vừa rẽ vào cổng Bệnh viện Nhân Dân Số Một thì cách truyền máu không đúng quy phạm đã khiến Hiểu Kiều xuất hiện triệu chứng suy tim. Nhân viên cứu hộ đã chờ sẵn trước cửa, bác sĩ và y tá đều chạy lên, dời Hiểu Kiều sang giường di động rồi đẩy ngay vào phòng phẫu thuật.



Những bác sĩ chuyên khoa lần lượt có mặt, các thiết bị cứu thương tiên tiến được khởi động, ưu thế của bệnh viện lớn được triển lộ hoàn toàn trong lúc này. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Kiều Hiểu Kiều đã vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, giờ đây, cô đang một lần nữa đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.



Cận Ngữ Ca cũng đã bị ép đến cực hạn, cú đả kích mạnh mẽ giáng xuống liên tục đến từ người mà cô không nói không nhận cũng không nỡ buông bỏ, không ai có thể thay thế, cô vô phương lẩn tránh, chỉ có thể khoanh tay chịu trận. Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, bàn tay đang nắm chặt điện thoại đã không còn huyết sắc, trước mắt cô dần xuất hiện màu đen, cơ hồ như muốn ngã quỵ. Hoan Nhan nhanh chóng dìu lấy Ngữ Ca, để chị hai tựa vào người mình.



“Nếu cậu ấy dám đối xử với chị như vậy, suốt đời này chị cũng không tha thứ!”



Như là muốn níu lấy gì đó, Cận Ngữ Ca đờ đẫn cả người mà vẫn chỉ nói ra những lời vô tình. Nhưng trên thực tế, nỗi hoảng sợ trong đôi mắt ấy đã cho thấy Cận Ngữ Ca của lúc này không còn là Cận tổng tài bình tĩnh mạnh mẽ của ngày thường. Hoan Nhan chưa bao giờ thấy chị mình bất lực như vậy, những lời an ủi cũng trở nên dư thừa, cô chỉ có thể nắm chặt tay của chị, nắm thật chặt.



Âu Dương Thông đứng dựa vào vách tường đối diện, đầu ngẩng lên trần nhìn ánh đèn trên hành lang, ánh mắt mơ màng không biết đang suy nghĩ gì. Hoắc Bân cuộn người ngồi xổm trước cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm đầu không nói nên một lời.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, đêm đã khuya, hành lang yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn văng vẳng tiếng “tít tít” phát ra từ các thiết bị y tế. Sự tĩnh lặng luôn là bàn đạp nhân đôi áp lực tâm lý trong con người, những người có mặt tạm thời không nói, chỉ có Cận Ngữ Ca, lồng ngực cô như bị một tảng đá to đè lên, mỗi một nhịp tim đập đều như cây búa trời giáng xuống, khiến cô đầu choáng mặt tái, cơ hồ không sức chống đỡ.



Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu được kéo ra, bác sĩ Lý xuất hiện. Ngữ Ca níu chặt tay áo của Hoan Nhan, không dám tiến lên hỏi nửa lời, với cô mà nói, kết quả đó chẳng khác nào bản tuyên án của cuộc đời.



Âu Dương Thông nhìn chị em họ, trao đổi một ánh nhìn với Hoan Nhan rồi bước tới.



“Bác sĩ, thế nào rồi?”



Giọng nói của bác sĩ Lý bình thản và chắc nịch: “Tạm thời thoát ly tình trạng nguy kịch, nhưng còn phải vào phòng ICU theo dõi 72 tiếng.”



Tảng đá to được nâng lên Ngữ Ca mới biết đôi chân của mình sớm đã mềm nhũn, nếu không phải có Hoan Nhan, e là cô đã trượt ngồi xuống đất.



Hoắc Bân – chàng thanh niên trai tráng nãy giờ ôm đầu ngồi dưới đất với chiếc áo đẫm máu nghe thấy những lời này, cũng lặng lẽ quệt đi dòng lệ trên mặt.



Một tiếng sau, người thân của Kiều Hiểu Kiều được đồn cảnh sát cử người đưa đến bệnh viện, cùng lúc ấy, Cận Ngữ Ca, Cận Hoan Nhan và Âu Dương Thông đã cùng ngồi lên xe của Cận gia, biến mất trong màn đêm.