Đường Ngựa Vằn

Chương 34 : Nói rõ

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


“Sau đó, xuất phát từ lòng nhân từ và sự bất nhẫn, từ thương hại mà sinh yêu, cậu đã bắt đầu mối tình đầu khó quên trong đời?”



Hai tay của Ngữ Ca chóng trên bàn, ngón tay thon dài cúp xuống, giữ lấy miệng ly, khẽ xoay xoay nó trong tay. Giọng điệu bình bình và nhẹ nhàng, nhưng nét mặt tuyệt đối không vui vẻ.



Kiều Hiểu Kiều bĩu môi, làm ra nét mặt quái lạ.



“Kịch bản này quá sến rồi chăng?”



Cận Ngữ Ca nãy giờ vẫn cúi mắt từ từ ngước mặt lên, lườm cô một cái, rút ra một tờ khăn giấy lau sạch tương cà dính trên mặt của Kiều Lương.



“Trong tình cảnh đó, đương nhiên là mình không thể bỏ mặt cô ấy ở ngoài đường, đỡ cô ấy vào quán nghỉ ngơi một lúc thì mình đưa về nhà.”



Hiểu Kiều dừng lại một lúc, nhìn sang Ngữ Ca, thấy cô không có gì khác lạ thì mới kể tiếp.



“Cô ấy thuê một căn phòng ở khu phố bình dân, trông giản dị đến mức có thể nói là sơ sài. Cô ấy hơi tự ti, nên cứ mãi đuổi mình về, nhưng mình cứng đầu, không chịu về là không chịu về. Sau đó, mình biết thêm rất nhiều chuyện về cô ấy, gồm cả nguyên nhân vì sao cô bị nhóm cảnh sát kia điều tra. Nói ra thì thật tức cười, những người đó nghĩ La Mai hút ma túy thì chắc chắn sẽ có liên lạc với bọn buôn bán ma túy, muốn bắt tay từ phía cô ấy để lần mò ra những kẻ ở sau lưng. Hơ, nếu công tác quét ma túy đơn giản như vậy thì thế giới này đã sớm không còn sự tồn tại của độc phẩm nữa.”



“Lúc ấy, mình vừa ngây thơ vừa ấu trĩ, chỉ một lòng muốn giúp La Mai cai nghiện, sau đó cô ấy sẽ có cuộc sống mới.”



Cận Ngữ Ca nghĩ ngợi rồi nói: “Đó là suy nghĩ rất bình thường, sao lại ấu trĩ?”



“Trước tiên, cai nghiện đâu phải chuyện dễ dàng; thứ hai, xã hội này đen tối đến mức chúng ta không thể ngờ được.” Hiểu Kiều đưa mắt nhìn ra xa, cảm xúc trên mặt cũng ảm đạm hẳn.



Trong một lúc, cả hai đều chìm vào im lặng.



Kiều Lương đang đắc ý với cách ăn bánh mì nướng chấm tương mới lạ của mình, vẻ mặt khoái chí vô cùng. Chợt nhận ra người lớn đều im lặng, cậu bé chớp chớp đôi mắt một mí, rồi rất nhiệt tình mà chấm mẫu bánh mì có dính nước bọt của mình vào tương cà, đưa đến miệng của Ngữ Ca.



Đối với kiểu nịnh nọt rõ rệt thế này, Ngữ Ca chỉ có thể mỉm cười từ chối.




Một bữa ăn, không khí từ nhẹ nhàng đến nặng nề sau đó lại trở về thoải mái. Kiều Lương rất hài lòng, người bạn lớn mới quen hôm nay thật là tuyệt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp lại còn rất thơm nữa, tốt hơn nhiều so với bà cô và người mẹ hễ đụng chuyện là thi hành bạo lực, thật là đầu thai nhầm nhà mà.



Ngữ Ca vốn dĩ cũng không phải muốn Hiểu Kiều phục tùng theo ý của mình, dẫu rằng có rất nhiều chuyện Hiểu Kiều đều chiều theo cô, không chiều không được. Nhưng đối với vấn đề xúc chạm đến giới hạn của nguyên tắc, lúc đưa ra đề nghị chính bản thân Ngữ Ca cũng có hơi do dự, chẳng qua vì tai nạn lần đó quá nguy hiểm, nó thật sự đã làm cô sợ hãi.



Giờ đây Hiểu Kiều đồng ý giải thích, hơn nữa thái độ ôn hòa, phương thức qua lại này với họ mà nói cơ hồ là chưa từng có. Ngữ Ca đâu phải trời sinh ra là thích cãi bướng, rõ ràng là người mình để tâm, ai lại muốn ngày ngày lạnh lùng nhìn nhau? Cách đối đãi như trở về giai đoạn đầu khi cả hai mới quen biết nhau đối với họ mà nói, dường như không tệ.



Sau bữa cơm, họ lại phải trở về nơi của mình. Thật kỳ lạ, sự không nỡ của Kiều Lương thậm chí hơn cả Kiều Hiểu Kiều. Được hôn lên má của Ngữ Ca vẫn chưa chịu, cậu bé đòi hai người lớn hứa với mình lần sau có gặp nhau nhất định phải dắt theo mình. Cận Ngữ Ca phối hợp một cách hiếm thấy, nước bọt của Kiều Lương dính lên mặt cô cũng không tỏ ra không vui. Trái lại là Hiểu Kiều, ở nơi công cộng thế này cô rất là nghiêm chỉnh, nghi thức tạm biệt của cô đã hoàn toàn giao phó cho Kiều Lương hoàn thành. Trước khi tài xế lái xe đến, cô cũng chỉ nói một câu:



“Khỏe hẳn mình sẽ sang đó.”



Lời nói rất mơ hồ, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng, Ngữ Ca mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Kiều Lương xong thì ngồi vào xe.



Kiều Hiểu Kiều bồng cháu của mình, nhìn Cận Ngữ Ca trở về nét mặt nghiêm túc không biểu cảm, từ từ rời khỏi.



“Ợ!”



Kiều Lương ăn no quá ực lên một tiếng rồi khều khều cô cô đang còn thẫn thờ nhìn đuôi xe của người ta.



“Chuyện gì?”



“Tiểu tiểu.”



“Nhiều chuyện. Nín đi!”



“Hu hu hu….”