Đường Ngựa Vằn

Chương 36 : Tát tay

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Kiều Hiểu Kiều đương nhiên không chấp nhận những lời chất vấn này, do đó nhanh chóng phản bác lại:



“Cậu xem trọng lời giải thích của mình sao? Sự tồn tại của mình với cậu mà nói có hay không cũng chẳng là gì đâu chăng? Huống chi, có lần nào không phải vì cậu quá bận mà chúng ta không thể gặp nhau hay là mình bị buộc phải ra về?”



Cận Ngữ Ca khoanh tay dựa vào cạnh bàn, chờ xem Kiều cảnh quan còn bao nhiêu điều bất mãn nữa. 



“Mình căn bản không hiểu được cậu, cậu bao giờ cũng cao cao tại thượng. Đối với cậu mà nói, mình là gì? Hay là trong lòng cậu, vốn dĩ không có gì đáng để xem trọng? Kể cả Kiều Hiểu Kiều này!?”



Hiểu Kiều đứng phắt dậy khỏi sô-pha, đi chân trần dưới nền đất.



“Tình yêu đối với cậu mà nói, không phải tất yếu mà chỉ là món pha chế. Cũng giống như cà phê của cậu.” Hiểu Kiều đi sang đó, chỉ tay vào tách cà phê đang đặt cạnh Ngữ Ca.



“Cà phê cực phẩm do đầu bếp thượng hạng pha chế cậu uống, cà phê hòa tan mua bên lề đường cậu cũng uống, với cậu, không có gì là ‘nhất định phải là nó’ cả. Tình cảm cũng vậy, cậu vốn không hề trông chờ, chỉ vì mình đã ngẫu nhiên xông vào mà thôi. Nếu đổi lại là người khác cố ý đến gần, cậu vẫn sẽ chấp nhận, bởi vì đối với cậu, căn bản chẳng có gì khác biệt!”



“Bốp!”



Cái tát tay đã nhẫn nhịn rất lâu của Ngữ Ca cuối cùng đã thực thực tại tại mà rơi xuống mặt của Hiểu Kiều.



Căn phòng lặng thinh, không khí cũng như bị cô đọng. Hiểu Kiều cúi đầu thừ người ra.



Lời nói rất quá đáng, mãi đến khi bị đánh cô mới nhận ra. Nhưng không nói cũng đã nói rồi, không thu về được nữa.



Cận Ngữ Ca đứng đối diện với cô, lồng ngực phập phồng do thở gấp, rất hiển nhiên là đã nổi giận. Nhưng nếu phải đuổi người này ra khỏi nhà giống như trước đây, cô lại không làm được. Vì vậy chỉ có thể kìm chế.



“Kiều Hiểu Kiều, cậu xem mình là…”



Lời bị khựng lại, chỉ vài chữ thôi, nhưng lại như được tuôn ra từ kẽ răng, những chữ sau đó, thể nào cũng không nói nên lời. Cô dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục:



“Cậu thật sự nghĩ như vậy ư?”



Kiều Hiểu Kiều đang ân hận vì sự lỡ lời của mình, nhưng tát tay ấy lại khiến cô có hơi mơ màng, vậy nên cô cũng không biết phải nói gì và nói như thế nào.




“Ngữ Ca.”



Không ai trả lời cô.



“Sau này, cậu có thể cho mình một cái xưng hô thân mật một chút không?” Không trả lời thì tự nói vậy.



“Hửm?” Ngữ Ca không mấy hiểu.



“Ví dụ như honey, sweetie, hay baby đều được, như vậy mình có thể cảm nhận được tình yêu của cậu.”



“Có thấy ớn không vậy?”



“Nhưng lần nào cậu cũng gọi mình cả họ lẫn tên. Cứ hễ nghe cậu gọi Kiều Hiểu Kiều, mình lại muốn đứng nghiêm hành lễ…”



“……”



“Ngữ Ca, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”



“Sao?”



“Tức là, giống như những người khác vậy, rất bình dị mà…… ừm, ở bên nhau.”



“Được thôi, vậy cậu về đi.”



“Tại sao?”



“Không ai vừa mới bắt đầu thì đã cùng chung chăn gối cả.”



“Ồ, vậy đợi ngày mai chúng ta hãy bắt đầu vậy.”