Đường Ngựa Vằn

Chương 45 : Đối đầu

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Ngữ Ca ngã lưng ra sau, cúi nhìn Kiều Hiểu Kiều đang nằm bò trên đùi mình thở hổn hển. Kiều cảnh quan nhất thời kích động chạy quá nhanh, thế nên giờ đây mới phải rơi vào cảnh hít không kịp thở thế này.



Ngữ Ca cảm thấy tức cười, nhưng lại không cười thành tiếng, chỉ luồn tay vào mái tóc xoăn ấy, chờ đợi cô thở đều trở lại. Hiểu Kiều biết thời gian gấp rút, hít sâu một hơi rồi vòng tay ôm lấy eo của Ngữ Ca, ngước mặt lên cười tươi như hoa mùa xuân.



“Có nhớ mình không?”



Lúc này Ngữ Ca mới bật cười, cô quay mặt sang hướng khác rồi lại quay trở về, môi bặm lại không thèm trả lời.



“Mình nhớ cậu lắm.” Kiều cảnh quan giữ tay của người yêu trong tay mình, đưa lên môi hôn một cái. Sau đó liền thừa cơ sáp mặt tới, “Cho tớ hôn một cái với.”



Ngữ Ca lui ra, “Không phải chuẩn bị lên máy bay sao?”



“Chỉ một lúc thôi mà…”



Kiều cảnh quan không muốn lãng phí thời gian, tấn công ngay lên bờ môi mà cô đã nhung nhớ bao ngày qua, song lại vô cùng dịu dàng. Ngữ Ca không mấy phản kháng, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm cúng của giây phút này. Tiếng ồn huyên náo của xung quanh bị cách biệt ở bên ngoài xe, càng khiến không gian chật hẹp bên trong ngập tràn tình ý.



Dần dần, Kiều Hiểu Kiều không thỏa mãn với nụ hôn giản đơn như vậy nữa, bàn tay bắt đầu không an phận, đặt lên nơi mềm mại ấy.



“Ưm…”



Không ngoài dự đoán, Kiều Hiểu Kiều rất hài lòng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ cổ họng của Ngữ Ca, cô tiếp tục cởi nút áo. Không gian nhỏ hẹp nơi đây, bắt đầu trở nên nóng bỏng và khó chịu. Động cơ xe vẫn đang mở, máy điều hòa phả ra làn gió ấm nóng, làm đỏ gương mặt của cả hai. Hơi thở nặng nhọc quấn quýt lấy nhau, không phân được là của ai, tiếng rên rỉ cũng mang một ý vị đặc biệt. Đôi tình nhân chia cách lâu ngày càng trở nên nóng nảy vì nỗi tương tư, bỏ hết sự đoan trang của ngày thường, chỉ một lòng bày tỏ nỗi khát khao theo bản năng.



Áo khoác và áo sơ mi của Ngữ Ca đều đã bị mở ra, để lộ làn da trắng mịn quyến rũ ở bên trong. Kiều Hiểu Kiều bắt đầu từ làn môi, đến vùng cổ, rồi xuống nữa. Chân mày của Ngữ Ca nhíu vào nhau, ngón tay luồn lách trong tóc của Hiểu Kiều cũng không còn huyết sắc, nhướng người lên muốn được gần hơn.



“Đội ngũ chúng ta cùng hướng về mặt trời~



Chân vững vàng bước trên đất Tổ quốc~”



Âm thanh mạnh mẽ sôi nổi vang lên, khiến hai con người đang chìm đắm trong nồng tình giật thót cả mình, Cận Ngữ Ca bị tiếng động đột ngột này đánh thức, lập tức nâng mặt của Hiểu Kiều lên.


“Là chuyện gì lẽ nào anh không biết?”



“Tôi? Tại sao tôi lại biết?” Anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội.



“Bụp!” một tiếng, cây bút trên tay Ngữ Ca bị đập mạnh xuống bàn. Khương Quỳ giật mình, gương mặt mỉm cười đột nhiên lạnh xuống, trong mắt dần hiện lên nét thâm độc.



“Em… đã nhìn thấy?”



“Anh muốn gì?!” Cận Ngữ Ca rất hiếm khi tỏ ra kích động như vậy, nhưng sự việc trước mặt thật sự nằm ngoài tưởng tượng của cô.



Khương Quỳ không nói gì nữa, anh bắt chéo chân, bình tĩnh nhìn Ngữ Ca. Ngữ Ca đã trông thấy sự nham hiểm trong đôi mắt ngỡ như là thân thiện ấy, cô không thể không đè nén lửa giận, bắt mình phải kìm chế cảm xúc, chờ đợi phản ứng của đối phương. Khương Quỳ như đang suy tính, lại như đang chờ đợi con mồi của mình lộ ra điểm yếu, không vội vàng ra tay.



“Ngữ Ca.” Anh dường như lại trở về như ngày thường, giọng nói dịu dàng, “Nói thế nào chúng ta cũng có thể xem là thanh mai trúc mã, tôi không muốn hai chúng ta giống như kẻ thù vậy.”



Ngữ Ca im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của anh.



“Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về Khương gia.” Vừa nói, Khương Quỳ vừa đứng dậy, nhìn quanh căn phòng, rồi bước tới trước bàn của Cận Ngữ Ca, hai tay chóng lên cạnh bàn, “Đế quốc Cận Thị của ngày hôm nay, ba đời Khương gia chúng tôi đều có công bán sức bán mạng, Ngữ Ca à, không báo đáp cho chúng tôi, em cảm thấy em có mặt mũi nhìn người đã khuất và cả những người còn sống sao?”



Cận Ngữ Ca ngước nhìn anh, “Anh muốn nhận được thứ gì?”



“Tiền tài? Danh dự? Địa vị?” Khương Quỳ dùng ngữ điệu chất vấn nói ra những từ ngữ này, càng khiến Ngữ Ca không đoán được tâm tư của anh.



“Tất cả.” Hai chữ cuối cùng, giọng nói của Khương Quỳ lạnh xuống, ánh mắt nhìn Cận Ngữ Ca cũng không còn thân thiện, “Và còn một thứ: Sum vầy. Đối với chúng tôi mà nói, đó là thứ mãi mãi cũng không thể có được. Vì vậy, mỗi một thứ mà tôi yêu cầu, đều là lẽ đương nhiên mà em hay Cận Thị này, cần phải bù đắp.”



“Có thể cụ thể hơn không?”



“Tôi muốn trở thành chủ nhân của Cận Thị.”



Đồng tử trong mắt Ngữ Ca thu nhỏ lại, một ánh nhìn sắc lạnh đi thẳng vào mắt Khương Quỳ, anh có hơi rùng mình, song cũng chỉ là một giây ngắn ngủi.