Đường Ngựa Vằn
Chương 48 : Kiên định
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
“Tính tong~”
Chuông cửa vang lên là lúc Kiều Hiểu Kiều đang đeo tạp dề quét dọn nhà cửa. Sau khi cô bé kia rời khỏi thì cô đã đi công tác, mãi đến bây giờ mới có thời gian thu dọn.
Cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Bân đang cười toe toét, vai đeo vợt cầu lông.
“Đánh cầu thôi sếp! Bọn nó đang chờ ở dưới nhà.”
Hiểu Kiều không trả lời, buông nắm cửa ra rồi quay vào trong, tiếp tục lau nhà.
Hoắc Bân cảm thấy nghi hoặc, bèn đi vào theo, “Chu choa~ cô định đưa công việc vệ sinh nhà cửa vào danh sách yêu thích luôn sao?”
Kiều Hiểu Kiều quỳ dưới đất, không nói một lời nào, bàn tay chỉ không ngừng dùng sức chà sát mặt đất.
Hoắc Bân nhận ra không khí có hơi bất thường, bỏ cây vợt xuống, anh ngồi xổm bên cạnh Hiểu Kiều.
“Sếp bị sao vậy?”
“Không sao.” Giọng của Hiểu Kiều khàn khàn, một tay chóng dưới đất, tay kia vẫn không ngừng hoạt động, Hoắc Bân đang ngồi rất gần cô, anh nhìn thấy một giọt nước rơi xuống, vỡ òa trên mu bàn tay Hiểu Kiều.
Không gian rất yên tĩnh, Hoắc Bân không dám nói chuyện, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, có bất kỳ việc gì có thể khiến cho Kiều Hiểu Kiều trở nên như vậy.
Hiểu Kiều vùi đầu vào công việc, lau từ đầu bên này sang đầu bên kia, lại lau ngược trở về. Thấy Hoắc Bân cản trở mình, cô đuổi anh ra khỏi sảnh. Vệ Kiến Đông đúng lúc gọi điện lên hối thúc, Hoắc Bân bèn hạ thấp giọng bảo họ hãy chờ một chút.
“Mọi người đi đi, tôi không muốn đi.” Tay vẫn không dừng, Hiểu Kiều nói.
“Sếp…” Hoắc Bân muốn nói gì đó song lại im lặng, vò đầu bức tóc, cuối cùng vẫn đã hỏi, “Có phải…sếp đang…đang thất tình không?”
Động tác của Hiểu Kiều dừng lại, nhìn trưng trưng xuống sàn nhà, không trả lời.
“Có phải sếp và Cận…Cận tổng kia….”
“Hoắc Bân.”
“Tôi không có nói với ai hết, chỉ là cảm thấy…” Hoắc Bân vội vàng giải thích, “Lần trước…”
“Đây là chuyện của tôi.”
“Nhưng sếp đang đùa với lửa.”
“Cháu có một đồng nghiệp, vợ của chú ấy đã hy sinh vào rất nhiều năm trước trong một lần thi hành nhiệm vụ, bao năm nay, chú ấy vẫn luôn cô đơn một mình. Trước đây cháu tưởng rằng, chú ấy rất đáng thương. Nhưng có một lần, chú ấy nói với cháu, mỗi khi có người hỏi về gia đình của chú, chú đều nói với họ, người mà chú yêu nhất đã hy sinh. Và những lúc ấy, chú đều cảm thấy vô cùng tự hào. Thưa ông, ông biết không, ai cũng có ngày chết đi, nhưng người có tư cách mang hai chữ ‘hy sinh’ sau khi qua đời không có bao nhiêu. Khi còn sống, cháu sẽ hết lòng bảo vệ Ngữ Ca, nếu như có một ngày, cháu không thể không rời khỏi, không thể cùng cậu ấy đến răng long đầu bạc, vậy Kiều Hiểu Kiều này, và cả tình yêu của bọn cháu, sẽ trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời của Ngữ Ca.”
Cận Ân Thái trố mắt không nói được lời nào. Hiểu Kiều cong môi, lại tiếp tục nói:
“Thưa ông, bởi vì Ngữ Ca, nên cháu tôn trọng gọi ông một tiếng ‘ông’. Nhưng, ông hãy tự hỏi ông đã làm nội của người ta như thế nào? Hôm nay ông có mặt ở đây để hỏi cháu những điều này, không phải vì cháu là một người phụ nữ, cũng không phải vì cháu tầm thường, mà chỉ vì ông không muốn có ai chia bớt sức lực và tâm tư của Ngữ Ca, ông hy vọng Ngữ Ca suốt đời hết lòng bán mạng cho Cận Thị. Trong suy nghĩ của ông, không hề có niềm hạnh phúc của Ngữ Ca.”
“Bập” một tiếng, tách trà bị đặt mạnh xuống bàn, trên mặt của Cận Ân Thái đã bắt đầu giăng đầy dấu hiệu bão táp. Nhưng Kiều Hiểu Kiều vẫn không hề nao núng, cô tiếp tục:
“Ông là người thân nhất của Ngữ Ca, và cháu là người cậu ấy yêu nhất, cậu ấy vì ông mà phải từ bỏ cháu, lý do bên trong đó chẳng lẽ ông còn chưa hiểu sao? Đối với Ngữ Ca, để hoàn thành tâm nguyện của ông, cái mà cậu ấy bỏ ra là hy sinh hạnh phúc cả đời người; còn đối với ông, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ là một câu nói, ông cũng không chịu toại nguyện, thưa ông, Ngữ Ca kiên cường không đồng nghĩa việc con tim của cậu ấy sắt đá, hiếp đáp Ngữ Ca như vậy, lẽ nào ông không đau không xót ư?”
“Ta không cần……!” Cận Ân Thái nghiến răng tuôn ra từng chữ một, “Mày dạy ta phải làm thế nào!”
Kiều Hiểu Kiều quay mặt đi, nhìn ra mặt hồ phẳng lặng, cố kìm chế cảm xúc của mình.
“Mày vừa nói… nó đã từ bỏ mày?” Cận Ân Thái bao giờ cũng bắt được trọng điểm.
“Phải.” Hiểu Kiều lại quay sang nhìn vào mắt ông, “Nhưng, cháu sẽ không bỏ cuộc. Cháu không cho phép bất kỳ ai tổn thương Ngữ Ca, dẫu cho là ông cũng không được.”
“Kiều Hiểu Kiều, mày không sợ… ta sẽ cho mày biến mất ngay tại hồ nước này sao?”
Mắt của Cận Ân Thái hiện lên một tia sáng nham hiểm, đáng sợ vô cùng. Nhưng Kiều Hiểu Kiều vô cùng kiên định,
“Nếu như vậy, tập đoàn Cận Thị của ông, sẽ chôn thân cùng với cháu. Và cháu gái ông sẽ là người chính tay chôn vùi nó.”
Cận Ân Thái phẫn nộ đứng phắt dậy, tay cầm gậy chống chỉ về phía Hiểu Kiều, chòm râu cũng bắt đầu run rẩy. Kiều Hiểu Kiều vẫn thản nhiên đón nhận ánh nhìn của ông, không hề sợ hãi. Giây lát sau, Cận Ân Thái bỏ tay xuống, phủi áo rời khỏi.
Hiểu Kiều nhìn bóng lưng ông rời khỏi, thở phù một hơi. Nghĩ ngợi gì đó, cô đi tới chỗ Cận Ân Thái vừa ngồi, cúi xuống nhấc thùng nhựa lên, nhìn những con cá bơi lội trong ấy, tay cô nghiêng thùng chúi xuống, trả chúng về với nơi chúng sống.
“Kiều Hiểu Kiều, mày không sợ…. ta sẽ khiến cho mày biến mất ngay tại hồ nước này sao?”
Mắt của Cận Ân Thái hiện lên một tia sáng nham hiểm, đáng sợ vô cùng. Nhưng Kiều Hiểu Kiều vẫn kiên định,
“Nếu như vậy, thì tập đoàn Cận Thị của ông, sẽ chôn thân cùng với cháu. Và cháu gái của ông sẽ là người chính tay chôn vùi nó.”
Cận Ân Thái phẫn nộ đứng phắt dậy, tay cầm gậy chống chỉ về phía Hiểu Kiều, chòm râu cũng bắt đầu run rẩy. Kiều Hiểu Kiều vẫn thản nhiên đón nhận ánh nhìn của ông, không hề sợ hãi. Giây lát sau, Cận Ân Thái bỏ tay xuống, phủi tay áo rời khỏi.
Hiểu Kiều nhìn bóng lưng ông rời khỏi, thở phù một hơi. Nghĩ ngợi gì đó, cô đi tới chỗ Cận Ân Thái vừa ngồi, cúi xuống nhấc thùng nhôm lên, nhìn những con cá bơi lội trong ấy, tay cô nghiêng thùng chúi xuống, trả chúng về với nơi chúng sống.