Đường Ngựa Vằn

Chương 50 : Valentine’s Day

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Trên dưới Cận gia đều tỏ thái độ khác nhau đối với việc Cận Ngữ Ca không về nhà vào đêm giao thừa, người thì kỳ lạ, người thì giận dữ. Nhưng dẫu cho là thế, thì chiều mồng một tết cô vẫn kiên quyết bay ra nước ngoài đi công tác, đợi mười mấy ngày sau khi cô trở về thì vợ chồng Cận Trung và Cận Hoan Nhan sớm đã lại mạnh ai nấy đi. Ngữ Ca vẫn không chịu về “Phượng Hoàng Sơn Trang”, Cận Ân Thái không thể làm gì cô, dù sao cũng không còn là trẻ con, huống chi có cả một tập đoàn Cận Thị cần cô quản lý, cô có đủ lý do để không phải gượng cười trước mặt người.



Buổi sáng của ngày đầu tiên trở về, Cận Ngữ Ca ở suốt trong văn phòng giải quyết công việc trong bao ngày qua. Khương Quỳ đã đi vào trong lúc này, Ngữ Ca ngước lên nhìn anh, không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu làm việc. 



Khương Quỳ đứng trước bàn làm việc của cô, chờ một hồi vẫn không thấy có phản ứng gì, bèn mở lời với vẻ bực dọc:



“Đêm giao thừa cô làm vậy ý là sao?”



Cận Ngữ Ca không buồn giải thích.



“Cô đã đi tìm tên họ Kiều đó?”



Bấy giờ Ngữ Ca mới dừng bút, đưa mắt nhìn anh, “Hình như tôi chưa từng hứa là không gặp cô ấy?”



Sắc mặt Khương Quỳ hung tợn, song cũng không dám nói nhiều.



“Tôi đã từng nói, trước khi chúng ta kết hôn tốt nhất là cô hãy rời xa cô ta một chút, như vậy tốt cho cả ba chúng ta. Hơn nữa tôi đã trình bày chuyện của chúng ta cho người nhà của tôi rồi, cô cũng phải biểu hiện ra cho giống một chút chứ.”



Ngữ Ca cười lạnh một tiếng, không hơi đâu nói nhiều với anh.



“Còn nữa, hôm nay chúng ta phải cùng ăn tối.”



“Tôi không rảnh.” Không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.




Xe của Hiểu Kiều dừng ở trước khuôn viên “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, cô ngồi trong xe, khẽ thở một hơi. Suốt một buổi chiều đều không thể tập trung, Lý Nhiên đã nói những gì, cô không nhớ, cô chỉ không muốn ngồi một mình nên mới nhận lời Lý Nhiên ra ngoài, chỉ là, cuối cùng cũng không thoát khỏi.



Hiểu Kiều xoay gương chiếu hậu về phía mình, chải chuốc lại mái tóc, chỉnh đốn lại khăn choàng, bấy giờ mới mở cửa bước xuống xe. Cô đi vòng ra cốp sau, bên trong là hai hộp quà một lớn một nhỏ được buộc chung với nhau.



Hiểu Kiều lấy chúng ra, tay sờ lên dây ruy băng, ánh mắt thất thần. Giây lát sau, cô đậy cốp xe lại, từ từ bước vào cổng tòa cao ốc.



Khi đến trước cửa “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, Hiểu Kiều ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ nhà Ngữ Ca, bất giác thấy an tâm. Cô đi tới bậc thềm ở bên cạnh rồi ngồi xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong, những đóa hoa hồng tím từ núi đá của vùng Burgundy đang ngoan ngoãn nằm đấy, lan tỏa hơi thở nho nhã và thần bí của nó.



Hiểu Kiều thẫn thờ nhìn chúng, trong lòng chỉ toàn vị đắng chát. Lần đầu tiên mua hoa tặng người ta, nhưng lại không thể quang minh chính đại. Ngồi một hồi rất lâu, cô mới đậy nắp lại, cầm hộp lên đi vào thang máy.



Cầu thang vẫn yên tĩnh như ngày nào, nhìn vào vị trí quen thuộc ấy, Hiểu Kiều có một khoảnh khắc cảm thấy ấm áp, rồi lại chuyển sang thê lương. Cách nhau một cánh cửa, nhưng nghiễm nhiên đã là hai thế giới. Cận Ngữ Ca bặt vô âm tín, cô biết, vẫn chưa phải lúc đến quấy nhiễu. Nỗi nhớ dù có mãnh liệt cách mấy, cái ước nguyện muốn gõ cửa dù có mạnh mẽ cách mấy, cũng chỉ có thể kìm chế.



Thở dài, cô đặt hoa và chocolate xuống đất. Lưu luyến lại lưu luyến, cuối cùng Hiểu Kiều vẫn tự thuyết phục bản thân, lặng lẽ rời khỏi.



nằm đấy, lan tỏa hơi thở nho nhã và thần bí của nó.



Hiểu Kiều thẫn thờ nhìn chúng, trong lòng chỉ toàn vị đắng chát. Lần đầu tiên mua hoa tặng người ta, nhưng lại không thể quang minh chính đại mà tặng. Ngồi một hồi rất lâu, cô mới đậy nắp lại, cầm hộp lên đi vào thang máy.



Cầu thang vẫn yên tĩnh như ngày nào, nhìn vào vị trí quen thuộc ấy, Hiểu Kiều có một khoảnh khắc cảm thấy ấm áp, nhưng rồi lại càng thê lương. Cách nhau một cánh cửa, nhưng nghiêm nhiên đã là hai thế giới. Cận Ngữ Ca bặt vô âm tín, cô biết, vẫn chưa phải lúc đến quấy nhiễu. Nỗi nhớ cho dù có mãnh liệt cách mấy, cái ước nguyện muốn gõ cửa cho dù có mạnh mẽ cách mấy, cũng chỉ có thể kìm chế.



Thở dài, cô đặt hoa và chocolate xuống đất. Lưu luyến lại lưu luyến, cuối cùng Hiểu Kiều vẫn đã thuyết phục bản thân, lặng lẽ rời khỏi.