Đường Ngựa Vằn
Chương 53 : Dẹp loạn
Ngày đăng: 09:35 18/04/20
Suốt buổi chiều, Kiều Hiểu Kiều đều bị bao trùm bởi một màn mây u ám. Hoắc Bân đi theo sau phải nói là cẩn thận từng li từng tí, kêu gì làm nấy, không dám nói bừa một chữ nào. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống thì họ mới xong việc, cả hai đi ăn ít mì, Hiểu Kiều nói không muốn về nhà, thế là Hoắc Bân cùng cô vào một quán bar gần đấy.
Bên trong rất nhiều người, nhạc mở ầm ầm. Hiểu Kiều và Hoắc Bân không tìm được chỗ, đành ngồi bên quầy bar, vừa trò chuyện, vừa uống rượu.
“Sếp à, sao vẫn cứ như cái xác chưa chôn thế này? Đã bao nhiêu tháng rồi?”
Hiểu Kiều lườm anh một cái, “Liên quan gì bao nhiêu tháng?”
“Chẳng phải người ta thường nói, thời gian là liều thuốc trị liệu thất tình hiệu quả nhất sao?”
“Ai nói với anh tôi bị thất tình?”
Hoắc Bân rút ra một điếu thuốc đưa cho Hiểu Kiều, cô xua tay, anh bèn tự hút, phun ra một lọn khói, anh nói:
“Đừng cứng họng nữa, tôi đâu có bị mù.”
Hiểu Kiều quay qua chỗ khác, không thèm đáp lại.
“Hôm nay khi tên Khương Quỳ kia nói hắn và Cận tổng sắp kết hôn, mắt cô cũng đỏ cả rồi.”
Kiều Hiểu Kiều vẫn không trả lời.
“Sếp định sao đây? Cứ sống không sống chết không chết như vậy, rồi nhìn người ta đám cưới sao?”
“Không.”
“Vậy sếp dự tính thế nào?”
Kiều Hiểu Kiều cầm chai bia lên nốc một hơi,
“Tôi đã cho cậu ấy thời gian để suy nghĩ, nếu cậu ấy vẫn không rõ ràng, tôi sẽ giúp cậu ấy đưa ra quyết định!”
Hoắc Bân nhìn cô chăm chăm, “Sếp định đi cướp cô dâu sao? Không phải định diễn màn kịch của Quỳnh Dao chứ? Trước khi cô ấy nói ‘Tôi đồng ý’….”
“Đủ rồi đủ rồi! Coi phim nhiều quá rồi phải không?”
“Chứ sếp nói đi, đã bao nhiêu tháng rồi sao sếp không có hành động gì hết? Cứ phải chờ đến lúc đó mới…”
“Bảo tôi phải có hành động gì đây? Tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị thông báo chia tay rồi.”
“Không phải chứ? Cận tổng không có nói gì sao?”
Hiểu Kiều lắc đầu.
“Vậy thì cô ấy cũng cái gì quá rồi chăng? Hoàn toàn không xem sếp ra gì cả.”
“Hoắc Bân, anh cảm thấy… con người của tôi như thế nào?”
Mặt của Khương Quỳ đã hoàn toàn không còn huyết sắc, nỗi sợ hãi khiến toàn thân anh không tự chủ mà run lên. Cận Ngữ Ca nhìn anh không chút cảm xúc, cười lạnh một cái. Sau một cú điện thoại, vài người đàn ông nhanh chóng xuất hiện trong phòng làm việc.
“Hãy tìm một nơi cho phó tổng Khương nghỉ ngơi đi, trông anh ta không mấy khỏe.”
Cận Ngữ Ca xoay nhẹ ghế quay lưng với họ, nói như chuyện không liên quan đến mình.
“Cận Ngữ Ca! Cô hãy đợi đấy! Cô…” Khương Quỳ đã mất tự chủ nhanh chóng bị giữ lại, chẳng mấy chốc thì biến mất trong im lặng.
Nửa tiếng sau, đường dây nội bộ của Tiểu Quan lại một lần nữa gọi vào.
“Cận tổng, ký giả Tùy đã đến.”
“Mời cô ấy vào.”
Dứt lời, Ngữ Ca đứng dậy tiến ra cửa. Hôm nay Tùy Hân đeo một chiếc ba lô rất to, cười tươi tắn xuất hiện trước mặt Ngữ Ca.
“Cận tổng.”
“Cô quá khách sáo rồi, đã là bạn bè thì gọi tên vẫn hơn.”
“Hửm?” Tùy Hân trông có hơi phấn khởi, “Tôi có thể gọi cô là Ngữ Ca không?”
Ngữ Ca hơi khựng lại, song cũng chỉ là chuyện trong tích tắc, ngay sau đó cô đã mỉm cười, “Đương nhiên.”
Hai người ngồi xuống ở hai bên của bàn làm việc, Tùy Hân lấy tạp chí ra đưa cho Ngữ Ca.
“Bản mẫu đã ra rồi, cho cô xem trước.”
Cận Ngữ Ca nhận lấy, lật đến trang của mình. Mười lăm phút sau, cô gấp tạp chí lại, nở một nụ cười.
“Rất tốt.”
Tùy Hân cũng cười rất vui vẻ, “Chuyện của cô, đã tiến hành thế nào rồi?”
“Khá thuận lợi.”
“Vậy… cô vẫn quyết định đăng nó ra chứ? Bây giờ…. vẫn còn kịp….”
“Không sao cứ đăng.” Vẫn là nét mặt bình thản.
Tùy Hân hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực.
“Được! Hy vọng ván cờ của cô có thể toàn thắng!”
“Tôi không có lựa chọn nào khác.”