Đường Ngựa Vằn

Chương 60 : Gần hơn

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Tin tức về tập đoàn Cận Thị quả là cái sau nổi trội hơn cái trước, dù chỉ là những chuyện nội bộ gia tộc chẳng có chút liên quan đến tình hình kinh doanh của công ty, nhưng dường như lại rất được công chúng quan tâm. Những tin hành lang đủ màu đủ sắc cứ đổi kiểu nhau mà xuất hiện, và nó đối với một người xưa nay luôn xem trọng danh dự như Cận Ân Thái mà nói, chẳng khác nào một liều kích thích mạnh.



Thế là, ông lão bắt đầu sử dụng đến quan hệ của mình. Đầu tiên là người phụ trách của những tờ báo lớn được mời ra chuyện trò, thế là tin tức liên quan đến Cận Thị dần dần biến mất. Tiếp đó, những tòa soạn tép riêu, những trang mạng tin tức cũng lần lượt bị cấm cản và xử phạt, vậy là đứt luôn gốc rễ. Thời gian sẽ xóa nhòa mọi chuyện, đó là một định luật. Tin đồn tình cảm cá nhân của Cận Ngữ Ca và những chuyện liên quan đến hai nhà Cận – Khương dần dần rút khỏi tầm chú ý của mọi người. 



Đúng lúc này, thiên tai đột ngột ập xuống, mọi người rất tự nhiên mà đồng lòng theo dõi quốc nạn, không còn ai đi quan tâm những tin lá cải loạng xạ kia nữa. Cũng trong cơ duyên hảo hợp đặc biệt, một cơ cấu từ thiện nọ công bố danh sách và kim ngạch mà những xí nghiệp, tập đoàn đã quyên góp cho công tác thiện nguyện trong bao năm qua. Và bất kể là lần này hay những lần trước đây, con số mà tập đoàn Cận Thị cống hiến đều khiến người ta phải trố mắt tặc lưỡi. Thế là, cuộc sống đời tư từng bị mang ra bàn tán ấy trở nên không còn quan trọng, Cận Thị do Cận Ân Thái làm đương gia hay là tập đoàn lớn dưới sự điều hành của Cận Ngữ Ca, đã lại được gắn lên chiếc mác vàng kim, còn trở thành xí nghiệp có lòng nhân ái, có lương tri, và yêu nước.



Tình hình kinh doanh của các ngành nghề dưới tên Cận Thị phát triển ổn định, thời gian trước chẳng qua vì tin đồn nên mới có một chút dao động, song căn bản không hề ảnh hưởng đến nền tảng vững cố. Trên thương trường, lợi ích mới là quan trọng nhất, chẳng ai lại vì cuộc sống đời tư của đối phương mà trưng mắt bỏ qua cơ hội kiếm tiền, huống chi là trong cái xã hội hiện đại không có gì là không thể xảy ra của ngày hôm nay. Sau khi Cận Ngữ Ca trở về tiếp quản mọi việc thì những gì của ngày hôm qua dường như cũng tiêu biến cùng với vụ nổ ấy, cô lại là chủ nhân Cận Thị mang hào quang mà ai ai cũng ngưỡng mộ.



Chỉ là lần này, trái tim của Cận Ngữ Ca không ở đây.



Tại phòng làm việc của tổng tài Cận Thị, Cận Ngữ Ca khoanh tay đứng nhìn ra ngoài qua tấm kính lớn.



Sau lưng cô, người được cử đi truy tìm tin tức của Kiều Hiểu Kiều vừa báo cáo lại những gì điều tra được.



Bộ Công an đã trừ điểm Kiều Hiểu Kiều, xem đó là hình phạt cho cô vì thái độ thô lỗ khi chấp hành công vụ. Sau khi bị xử phạt, không rõ là do đình chức hay do nghỉ phép, Kiều Hiểu Kiều không còn xuất hiện trong đồn nữa. Người của bộ phận bảo an đã theo dõi trước cửa nhà cô mấy ngày liền, phát hiện ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài mua thức ăn hoặc vào nhà sách, thời gian còn lại cô chỉ ngồi ở nhà, không có động tĩnh gì lạ thường.



Ngữ Ca của bây giờ, đau lòng pha lẫn phiền toái, bất an, cô thấp thoáng cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra. Hiểu Kiều không phải một người thích yên tĩnh, cô nhốt mình ở nhà như thế nhất định là vì có gì đó khiến cô không muốn tiếp xúc với người ngoài.



Thở dài một hơi, Ngữ Ca quay lại nói:



“Anh có thể về trước, tiếp tục theo dõi vài ngày nữa, có tình huống gì đặc biệt hãy lập tức báo với tôi, khi nào chấm dứt tôi sẽ thông báo đến mọi người.”



Người đó nhận lệnh rồi mở cửa ra ngoài.




Ngữ Ca nhoẻn miệng một cái rồi quay người lại, vừa ngước lên đã thấy ở bên kia đường, bên cạnh cột đèn tín hiệu, có một người đang lẳng lặng nhìn cô.



Phần mũ của áo hoodie bị kéo trùm lên đầu, phía trên còn đội chiếc nón bóng chày, cặp kính mát đen che gần nửa khuôn mặt, căn bản không thể nhận ra đó là ai, nhưng chỉ một mắt Ngữ Ca đã biết, đó là Kiều Hiểu Kiều.



Cách nhau con đường ngựa vằn, cô không thấy được biểu cảm trên gương mặt của đối phương, nhưng cái cảm giác lạc lõng và cô đơn tỏa ra từ Hiểu Kiều, cái cảm giác khiến Ngữ Ca nhói đau trong lần gặp trước đã mãnh liệt hơn trong ngày hôm nay, toàn thân Kiều Hiểu Kiều đều toát ra một sự xa rời, nó khiến trái tim Cận Ngữ Ca như bị siết lại, cô dừng hẳn mọi hành động, thẫn thờ tại chỗ.



Hai người đứng nhìn nhau từ xa, cách nhau giữa dòng xe và dòng người. Tiếng còi inh ỏi không ngừng khuấy động tâm thần khiến người ta cơ hồ quên mất phản ứng vốn dĩ phải có. Cận Ngữ Ca nhìn thấy, Kiều Hiểu Kiều đang từ từ cúi thấp đầu.



Trước đây, sau mỗi cuộc tranh cãi, hay những lúc Kiều Hiểu Kiều không thể không khuất phục, cô cũng sẽ cúi thấp đầu với nét mặt u uất như thế. Cận Ngữ Ca ghét nhất là động tác này của cô, so với một Kiều Hiểu Kiều cãi nhau long trời lở đất, thì trạng thái cúi đầu này mang sức sát thương lớn gấp trăm nghìn lần.



Một chiếc xe buýt dán đầy quảng cáo màu đỏ lướt tới, từ từ lăn bánh qua ngã tư, che khuất tầm nhìn của họ. Ngữ Ca bắt đầu khẩn trương, cô nôn nóng ngóng nhìn. Thế nhưng, chờ khi xe đã chạy qua thì bên dưới cột đèn giao thông, đâu còn ai nữa.



Tiến nhanh lên hai bước, lại dừng lại, Cận Ngữ Ca tìm kiếm xung quanh, song chẳng còn thấy bóng dáng ấy, dường như chỉ trong tích tắt, Kiều Hiểu Kiều đã biến mất khỏi thế giới của cô.



Tùy Hân không nhận ra Hiểu Kiều, vì vậy khi thấy Ngữ Ca thơ thẩn người, cô chỉ kỳ lạ mà hỏi:



“Ngữ Ca, sao thế?”



Cận Ngữ Ca cố đè nén cảm xúc, quay lại miễn cưỡng cười đáp, “Không sao.”



Nói xong bèn lái xe đậu vào bãi đỗ, rồi dìu Tùy Hân đi vào quán.