Đường Ngựa Vằn

Chương 66 : Lưỡng trùng

Ngày đăng: 09:35 18/04/20


Cận Ngữ Ca luôn cảm thấy, từ sau khi quen biết cô gái tên Kiều Hiểu Kiều thì cuộc sống của cô hoàn toàn bị đảo ngược. Tư thái ung dung, trầm tĩnh được huấn luyện nghiêm ngặt từ khi còn là rất nhỏ của cô, luôn luôn vì những tình huống bất chợt của đối phương mà không thể không tạm gác sang một bên. Hoặc dẫu cho cô có cố gắng tỏ ra trấn tĩnh đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi bị kích thích đến thất thái.



Cũng giống như bây giờ, một lần nữa, cô đang vừa không ngừng gọi điện vừa bước nhanh ra khỏi cao ốc Cận Thị. Mặt trời bên ngoài hệt như quả cầu lửa làm người ta vừa nóng vừa choáng ngợp, Cận Ngữ Ca không kịp chờ tài xế mở cửa, bản thân đã tự mình làm lấy, vừa ngồi vào xe đã nói ngay:



“Đi mau!”



Tài xế nhận lệnh liền lướt nhanh giữa các con đường của trung tâm thành phố, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước nơi ở hiện tại của gia đình họ Cận. 



Từ sau vụ nổ thì căn biệt thự có nhiều năm lịch sử của Cận gia đã bị phong tỏa. Vợ chồng Cận Ân Thái tạm thời dọn đến một khu biệt thự khác thuộc sản quyền của Cận Thị. Chỗ mới nhỏ hơn nơi ở trước đây, nhưng mọi người trong nhà đều cảm thấy thích hơn.



Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, Cận Trung và Lộ Vy quyết định tạm nán lại trong nước, Hoan Nhan mặc dù vẫn sẽ thỉnh thoảng đi chơi, nhưng trên cơ bản đã dành nhiều thời gian cho gia đình hơn. Bởi thế mà so với căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo của trước đây, nơi này rộn ràng hơn nhiều. Về phía Cận Ân Thái, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh đêm đó thì tính tình nghiêm ngặt của ông được cải thiện không ít, giờ đây thời gian của ông đa phần đều đặt ở việc an hưởng tuổi già, sự thay đổi này khiến mọi người trong gia đình cảm thấy thoải mái hơn.



Cận Ngữ Ca vẫn vậy, rất ít về nhà, tinh thần của cô hiện nay ưu tiên hết cho Hiểu Kiều. Cận gia không còn ai nhắc lại chuyện của họ, giống như cuộc tranh chấp long trời lở đất kia chưa từng xảy ra vậy. Thỉnh thoảng khi về đến nhà, cô cũng chỉ im lặng. Trên dưới Cận gia nghe được tin Hiểu Kiều bị thương là vì Ngữ Ca, tất cả đều thấp thoáng cảm thấy có lỗi và muốn tìm hiểu rõ hơn tình trạng của cô, song luôn bị Ngữ Ca ứng phó qua loa. Quan hệ giữa Cận Ngữ Ca và gia đình dường như bị ngăn cách bởi một vách tường vô hình, cô không muốn đưa Hiểu Kiều ra đứng trước cả nhà với mong mỏi được mọi người chấp nhận, trái lại, cô bảo bọc rất kỹ, gìn giữ rất cẩn trọng.



Tại phòng khách, lão phu nhân vừa thức dậy sau giờ nghỉ trưa, hiện đang ngồi uống trà và dùng trái cây cùng dì Châu. Những người khác đều đã ra ngoài, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Cận Ngữ Ca chạy xồng xộc vào, vừa thấy người đã hỏi ngay:



“Ông nội đâu?!”



Lão phu nhân sững người, “Ăn trưa xong thì đã ra ngoài rồi.”



“Ông nội đi đâu?!”



Cận Ngữ Ca hỏi rất thẳng thừng, cơ hồ là dùng ngữ khí chất vấn. Cô tuy lạnh nhạt từ nhỏ, nhưng những lúc ở nhà vẫn rất ôn hòa, thái độ nghiêm nghị đa phần chỉ dùng trong công việc, chưa bao giờ thấy cô có cách ứng xử lạ lùng như vậy. Lão phu nhân thấy khó hiểu, bèn hỏi:



“Ông nội con không có nhắn lại, có chuyện gì thế này?”



“Ông nội cho người đưa Hiểu Kiều đi rồi!!” Sắc mặt của Cận Ngữ Ca đỏ bừng, sự bình tĩnh mà cô cố gắng tạo ra đã không còn che giấu được nỗi hoảng loạn trong lòng.



“Thưa nội, rốt cuộc là ông nội muốn làm gì? Ông nội muốn làm gì?! Hiện giờ Hiểu Kiều đã không còn nghe thấy gì nữa, vì sao vẫn không thể buông tha cho cậu ấy chứ?”




Cận Ngữ Ca tròn mắt nhìn trần nhà, suýt ngất đi vì tức. Hiểu Kiều rút quyển sổ ra, nắm lấy hai tay của Ngữ Ca giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, từ từ đưa lên môi, đặt lên đó một nụ hôn.



“Ngữ Ca, mình…. có vài lời muốn nói với cậu.”



Cận Ngữ Ca nhìn vào mắt Hiểu Kiều, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.



“Dạo trước…. là mình không tốt, mình…. đã tự đi vào ngõ cụt.”



Trong mắt Ngữ Ca ánh lên một tia sáng, nhưng cô vẫn không nói gì.



“Thật ra… ừm, mình sẽ cố gắng, chẳng có gì to tát cả…. chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau là được, đúng không?”



Hiểu Kiều vừa nói vừa suy nghĩ, nói xong thì bặm môi, rồi lại gật đầu rất nghiêm túc như muốn tăng thêm lòng tin cho mình. Ngữ Ca nhìn cô, do dự hỏi:



“Ông nội ~ đã nói gì ~ với cậu ư?”



“Không nói gì cả…. nói nhiều quá thì…. mình cũng không hiểu. Ông chỉ hỏi mình một câu: trước đây… cô đã nói sao với tôi?”



Thần sắc của Hiểu Kiều rất tự nhiên, khi nói đến những chữ cuối, cô còn cố tình nghiêm mặt và bắt chước giọng điệu của Cận Ân Thái, dứt câu thì tự cô đã bật cười trước.



“Rồi sau đó?” Ngữ Ca nhướng mày.



“Sau đó thì…. ông chỉ ngồi câu cá…. mình ngồi ở bên cạnh, tự mình suy nghĩ…. suy nghĩ rất lâu, cuối cùng…. mình đã nghĩ thông suốt.”



“Chỉ…. Chỉ vậy thôi?”



“Ừm!” Hiểu Kiều rất khẳng định mà gật đầu, tiếp đó vòng tay ôm Ngữ Ca vào lòng thỏ thẻ: “Tớ xin lỗi…..”