Dường Như Đã Yêu
Chương 1 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Tôi sinh ra ở mảnh đất ngoại thành yên bình này đã được 28 năm. Tôi đang làm thị trường. do vậy việc đi đây đi đó là chuyện rất đỗi bình thường. Cho nên đến giờ này tôi vẫn chưa yêu ai. Nhưng thật ra tôi đã có mối tình đầu năm 20 tuổi và sau 3 năm yêu nhau, chúng tôi chia tay và từ đó tôi không còn yêu ai nữa.
Chiếc xe taxi đưa tôi đến tận cổng nhà. Tôi kéo cái vali xuống khỏi xe, ních kích một đống đồ đặt trên đó, nhà tôi hôm nay mở cửa to chắc là có khách. Tôi kéo vali vào nhà, người đầu tiên ra đón tôi là Puli. Nó mừng rỡ tới mức cứ nhảy lên người tôi trực liếm vào mặt. Tôi cũng rất vui nhưng không thể đặt đống đồ ăn trên tay xuống được.
- chờ chị cất đồ rồi yêu em.
Nghe vậy nó hớn hở quấn quanh chân tôi rồi theo vào nhà
- ai vào nhà mình đấy.
Mẹ tôi nói vọng ra từ trong bếp. Còn bố tôi trố mắt nhìn tôi rồi cười
- con gái bà đấy
- thế hả?
Mẹ tôi chạy ngay từ trong bếp ra, thấy tôi bà vui mừng ra mặt.
- gái của mẹ đã về đó ư. Tưởng không thèm về nữa
Đấy... má mì yêu quý của tôi có thể nói những câu tàn nhẫn như vậy sao? Tôi cười như hoa trả miếng
- rồi có ngày sẽ theo thằng khác mà bỏ mẹ
Mẹ tôi cau mày đùa thêm
- gớm... chị cứ đi thế này thì chó nó rước
- ôi dào, chó nó đang đòi rước đây.
Tôi đưa túi đồ ăn cho mẹ rồi ngồi xuống đưa bàn tay ra vuốt ve Puli của tôi. Nó sướng quá được yêu nên cứ tưng tưng mãi... tôi yêu nó lắm.
- ơ... con nhỏ này... vào nhà mà không chịu chào bố mẹ, chào chú gì cả?
Bố nhắc tôi mới nhớ ra.... tôi cười trừ gãi đầu...
- con xin lỗi...
Tôi quay ra
- chào Bố già... chào vợ của Bố già... chào.....
Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi ghế, ng đó cũng đang nhìn tôi chằm chằm rồi cười.... bố có nhầm không nhỉ... chả nhẽ tôi nghe nhầm... bố bắt tôi gọi người này là chú á....
Công việc của tôi tiếp xúc với nhiều người do vậy những người chạc tuổi bố tôi đổ xuống tôi đều gọi anh cho họ sướng... mà giờ tay này đáng tuổi con bố tôi mà cũng bày đặt gọi chú.... tôi nghĩ qua một hồi rồi cúi đầu kính cẩn.
- cháu chào chú... xin lỗi vì đã thất lễ với chú
Lịch sự đúng kiểu nhật luôn. Chú ta trong phút bất ngờ vì hành động của tôi cũng cười rồi đáp lễ
- chào cháu... không ngờ con bố Huy lại xinh thế
- xinh gì đâu chú. Ngày xưa ra bụi tre nhặt được nó về đấy. con tôi có đứa nào xấu như nó đâu.
Tôi ngớ người vì câu nói của bố... bố quá đáng... sao lại đùa câu đấy lúc này. tôi híc mũi với bố rồi quay đi... bố tôi cười... câu chuyện của họ như thế nào nữa tôi cũng không hề để ý.
Tôi vào bếp phụ mẹ nấu cơm, tôi nấu cơm khá ổn, đã vậy món bắc trung nam đều có thể nấu được, khi hai mẹ con tôi đang nói chuyện rất vui vẻ thì bố tôi nói vọng vào.
- mẹ con mày nhanh lên, có vài món thôi mà lâu thế. Nói gì để chốc tha hồ mà nói.
Tôi bê cái đĩa thức ăn ra bàn, mùi thức ăn quả thật rất thơm. Tôi đói rồi, cả ngày nay chưa được ăn gì hết.
- mời bố mời chú vào ăn cơm ạ
tôi quay vào bếp dọn thêm thức ăn. Đến lúc quay rôi bố tôi và chú đã ngồi sẵn trước bàn, trước mặt cũng bày sẵn 1 cái li
- gái ra tủ lấy bố chai rượu nhỉ?
- sao bố cứ sai cái đứa nhặt được ở bụi tre nhỉ
Tôi nhăn mặt đùa bố khiến chú ngồi cạnh cũng bất cười
- ờ thì... con là gái rượu của bố... ra lấy rượu cho bố được chưa.
- bố phải nói thế mới được chứ, không thì có khi bố uống nhầm rượu bóp bây giờ.
Tôi dẩu mỏ lên nói khiến bố tôi cười khoái chí còn chú thì bịt miệng cười không ngừng. Tôi không quan tâm chú lắm. Tôi vẫn là muốn bố tôi vui hơn.
- ngon quá nhỉ... chị Hiền nấu ăn đúng là số 1
- đâu, cháu nó nấu đấy chú ạ.
- ô thế ạ. Anh chị có cô con gái khéo tay ghê
- vâng chú ạ. Được cái khoản này cũng gọi là xuất được chuồng rồi, nhưng mà đang ế chưa lò mổ nào nó buồn nhập.
Chú bật cười lớn vì câu nói của bố tôi. Còn tôi đỏ mặt, bố thật là biết cách ném dép vào mặt gái bố. Tôi híc mũi.
- bố cứ chờ xem, lò mổ nó đặt hàng ầm ầm mà không thèm xuất. Giá cao lắm rồi đó đừng có mà coi thường.
- vâng... bố đang chống mắt chờ đây
Chú thấy bố con tôi cứ đùa qua đùa lại như thế chỉ biết nhìn rồi cười theo, quả thật lúc có tôi ở nhà không khí trở nên vui vẻ hẳn
Đến lúc ngồi xuống bàn ăn, tôi cũng không nể hả chú mà ăn một cách rất vô tư. Bố tôi nhìn tôi cười 1 cái thật tươi, còn mẹ tôi thì híc chân tôi liên tục
- ăn từ từ thôi con
- nhưng con đói rồi
- đói thì ko ai ăn mất của con đâu
- mẹ không biết cảm giác bị bỏ đói từ hôm qua nó khổ thế nào đâu.
Tôi vừa nhai vừa nói
- chú thông cảm, con bé nhà tôi....
- không sao đâu chị. Trẻ con mà....
- bố cháu có dùng vũ lực không?
- có chứ... bố cháu đánh cháu là chuyện thường.
Tôi cố mô li phê, cũng cố nhẹ nhàng hết sức có thể. Vì tôi đã bị vứt hết đồ ra khỏi nhà 1 lần rồi... lần này... có lẽ bố tôi sẽ vác nguyên cả quả bom nguyên tử ném cho tôi mất.
Tôi quay ngoắt 180 độ ra giọng dịu dàng, giả dối dễ sợ.
- Chú nhé, coi như lần này cháu nhờ chú
Ôm.....
chú im lặng...
- chú...
- được rồi... còn phải xem cháu có dám tái phạm không? để chú bắt được lần nữa là không xong đâu.
- cháu có làm gì đâu. chỉ tại bạn kia bạn ấy....
- đừng có mà đổ lỗi. cháu xinh thế kia thì người ta chả....
- thế cháu phải làm gì... xấu đi à.
- uh
- chú điên à. Có đứa con gái nào bảo mình xấu đi không?
- thế có đứa con gái nào thích bị ăn đòn không?
Tôi đuối lý... thôi được rồi... tranh cãi cũng chả giải quyết được gì. Tôi lại mới về.. không muốn để bố tôi phải suy nghĩ nhiều nên xuống nước cũng được. Tôi nhẹ nhàng nép vào vai chú. gió lạnh lại làm tôi thấy mình say say. Hai mắt tôi díp lại.
- này ngủ đấy à?
- vâng
- sắp về đến nhà rồi.
- kệ
- này... ngủ ngã ra đấy là chú không chịu trách nhiệm đâu đấy.
- cháu ôm chú rồi...
- thôi đi... mở mắt ra ngay... về nhà đến nơi rồi.
Tôi mặc kệ,... hai mắt nhắm lại. tôi thấy chú vòng tay ra giữ tôi. mãi sau mới thấy xe dừng lại.
- này... tỉnh đi... về đến nhà rồi kìa
Tôi mở mắt.... cái ngõ nhà tôi mọi ng đã tắt hết đèn rồi. còn mấy cái đèn đường không tính. Tôi ngồi lười trên xe không buồn xuống.
- gọi cho bố hay mẹ mở cửa cho đi.
- để cháu gọi mẹ cháu... chứ gọi bố cháu giờ này thì um cả xóm lên mất
Chú phì cười vì cái vẻ trẻ con của tôi
Tôi rờ cái điện thoại. bấm bấm... 1 lát sau cánh cổng đã mở... tôi bước xuống xe. chiếc áo sơ mi của chú dài quá mông... trông tôi như không mặc gì bên trong ý... tôi quay lại chào chú rồi đi tót vào nhà có lẽ chú cũng nghe câu mẹ tôi nói.
- mặc áo ai thế kia.
- chú kia
- sao mặc áo của chú.
- con ko mang áo dài
Tôi đi nhanh lên phòng vì tôi biết mẹ tôi lên nhà sẽ không dám nói to nữa. ôi... bố tôi ngủ rồi... qủa thật là may mắn.
Sáng hôm sau tôi bắt đầu tuần mới bằng việc đến chào sếp tổng. Sáng sớm tôi ăn mặc tươm tất dắt xe đi làm...nhưng vừa dắt xe ra cổng tôi suýt nữa đâm vào cô gái đang đứng trước cổng nhà mình.
- cô không có mắt à?
Cô gái kia quát tôi
- tôi có... nhưng cô mới là người không có mắt. Cô đang đứng giữa cửa nhà tôi đấy
Tôi cũng ko phải dạng vừa.
- cô thấy tôi thì tránh không thì nói 1 câu để tôi tránh chứ đâm vào nhỡ tôi có sao thì cô đền được không?
Cô ta quát tôi. Còn tôi dắt xe xuống lòng đường. Đúng lúc chiếc ô tô đằng sau đến và cô ta quay lại ngồi vào chiếc xe đó. Còn tôi đã nhìn thấy người lái chiếc ô tô đó là ai rồi. tôi đứng bên cạnh cái xe của tôi mở điện thoại ra gọi... 5 phút.... 10 phút.... cho đến khi người ngồi trong xe đã có vẻ sốt ruột bấm còi
- bé ơi.... tránh ra cho chú đi nhờ
Tôi vẫn đang nghe điện thoại 1 cách vô tư như không nghe thấy
- con bố Huy ơi, cho chú đi nhờ, muộn giờ làm của chú rồi
Muộn giờ của chú chứ có muộn giờ của tôi đâu
- chú không tránh sang bên cạnh mà đi
Tôi cau mày
- nhưng cháu cộng cái xe to của cháu đã gần hết cái đường rồi. nhanh nào. Nghe điện thì dắt gọn vào lề đường rồi nghe tiếp
Giọng nói của chú ta rất hay, lại còn như kiểu người lớn dỗ ngọt trẻ con nữa chứ. Tôi híc mũi
- anh việc gì phải nói thế với nó. Cái loại thiếu văn hóa
Tôi quay lại nhìn cô gái kia bằng ánh mắt hình viên đạn, rồi liếc sang chú. Có lẽ chú cũng hiểu ý tôi nên cười tủm chữa ngượng. Tôi leo lên xe rồi phóng vù đi, bỏ lại họ sau những công việc bộn bề của một ngày.
Cả tuần đó tôi không có thời gian gặp chú nữa. mà thật ra giờ giấc đi làm cũng không trùng nhau nữa. hay có thể do tôi quá bận rộn với công việc của mình.
Sáng nay tôi lại gặp cô ta, người phụ nữ đi cùng chú. Hình như cô ta là vợ chú thì đúng hơn, so về tuổi tác thì không cân lắm, có lẽ cô ta còn kém cả tuổi tôi. Tôi không cố ý nhưng khi vừa dắt xe ra cổng quay mặt về phía đó thì thấy họ đang tình tứ hôn nhau trước cổng nhà. Tôi thoáng chút ngại. họ đâu cần phải công khai như vậy chứ. Tôi quay lại đóng cổng thì họ cũng rời nhau ra, đếnlúc tôi lên xe thì bắt gặp ánh mắt thách thức của cô ta... tôi là ai chứ... không phải dạng vừa đâu. Tôi lại leo lên xe và phóng vù đi, bỏ lại họ sau những bộn bề của công vc.