Dường Như Đã Yêu
Chương 35 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Tan vỡ lớn nhất của tình cảm không phải là chia ly, mà chính là chúng ta trách móc và đổ lỗi cho nhau sau những sai lầm.
Tôi luống cuống. Nếu sức khỏe của tôi tốt thì chuyện này vs tôi là chuyện nhỏ. Nhưng giờ tôi còn đang yếu do vậy việc xử lý tình huống tốc độ cao là ko thế, ngay cả vc vận động não còn ko xong thì nghĩ sao.
Con Oanh ko buồn ngó tôi, nó phi ra cửa như một quả tên lửa. Nó đứng cửa nhà nhìn về phía hỗn loạn. Trong 1 đám người đứng trước cửa nhà chúng tôi. Người đàn bà đó đang ko ngừng gào thét, chửi bới cùng 2 người đàn bà khác và 1 vài người đàn ông... Bố tôi cũng đứng đó, mẹ tôi, Bá... Và tất cả mọi ngừơi. Trừ tôi...
Đây người ta gọi là chó cùng dứt dậu hay già mồm.
Tôi ko biết nữa. Nhưng mụ ta gào ầm ĩ lên rồi. tạo ra một cuộc đánh ghen mà trong đó mụ ta đang là người bị hại và tôi chính là con giáp thứ 13... hay đây... và rắc rối nữa.
- Hôm nay tôi đến để đòi công lý. Các người vi phạm pháp luật. Các người vi phạm đạo Đức, con ranh kia mày ra đây, cái loại cướp chồng.
- Chị là ai? Sao đến đây chửi gia đình tôi?
Bố tôi vẫn nhẹ nhàng.
- Tại sao cô đến đây.?
Lão giật cô ta lại.
- Tôi đến đây ko đúng sao. Tôi vẫn còn là vợ anh. Mà anh dám đi lấy người khác. Anh ko biết nghĩ à.
Cô ta nói ầm lên
- Cháu là vợ anh Vinh. Cháu là mẹ của 2 đứa con anh ta. Bác là ai.?
- Tôi là bố của Bình.
- Là cái đứa cướp chồng cháu, cướp cha của Con cháu đấy ạ. Bác có biết dạy con ko?
Bố tôi cau mày
- Anh Vinh. Chuyện này là thế nào.
Bố tôi nhìn lão ta.
- Bố... Chuyện này là con sai. Con sẽ thưa chuyện với bố sau. Giờ để con giải quyết với cô ấy đã..
- Anh giải quyết luôn cả tôi đi.
Bố tôi gằn giọng. Chú có vẻ cuống vì cấu nói ấy
- Vâng.
Lão kéo cô ta ra 1 một bên. Cô ta giãy lên.
- Buông tôi ra. Các người nhân lúc tôi ko có nhà mà gian díu với nhau. Các người nghĩ các người có thể hạnh phúc bên nhau được sao.
- Chị Uyên. Chị nói gì vây.? Chị bỏ con tôi mà chị còn đến đây để già mồm.
- Con bỏ con mẹ hồi nào. Mẹ hỏi anh ta xem con có bao giờ nói bỏ anh ta ko
- Chị ko nói bỏ con tôi nhưng chị cũng đi chục năm giời ko về, ko tin Tức gì... Chúng tôi coi như chị ko cần chúng tôi nữa.
Anh hất tối sang một bên. Rồi xông tới. Tôi vẫn ko chịu.... Bò theo bám lây chân anh. Tôi kiệt sức rồi... Ko đi nổi... Ko còn sức để ôm chặt nữa.
con Oanh đanh đá kia nó đang túm tóc mụ ta... nói thật, không ai muốn can nó cả... cho nên đến khi mụ ta kêu á lên 1 tiếng, máu ở mặt chảy ra thì mới có người đến ngăn nó lại.
hai đứa trẻ ở đâu chạy tới ôm lấy ngời đàn bà đó, Bảo Anh khóc, còn Châm Anh đứng im. nó chỉ nhìn.
- nó giết tôi rồi... giời đất ơi, con đĩ nó giết tôi rồi.
- chị không sao đâu. chỉ là chảy tí máu thôi, để chúng tôi đưa chị lên trạm ý tế rồi cho chị lên phường.
- không... chú ơi.. đừng đưa mẹ cháu lên phường.
Bảo Anh nức nở, còn Châm Anh đứng đó, nó khóc.
- bà quay về đây làm gì. bà không phải mẹ tôi.
- Châm Anh... con
mụ ta đưa bàn tay đầy máu lên đỡ con bé, nhưng nó lùi lại... tôi có chút gì đó xót xa
- bà không phải mẹ tôi. bà làm tôi xấu hổ vì bà... bà nghĩ bà bỏ tôi giờ bà về đây tôi sẽ yêu được bà sao.
nó ấm ức lùi lại. tôi ngồi đó với tay.... tôi cố với tay lấy nó...
- châm Anh... cô Bình gọi kìa.
nó quay lại chạy tới ôm lấy tôi... bà ấy không phải là mẹ con nữa.
tôi khóc xoa đầu nó lắc đầu... rồi chỉ về phía đó, cố nói 1 câu mẹ rồi đẩy nó ra đó, ý nói là nó phải nhận mẹ. nhưng nó không nghe... nó ôm lấy tôi nhất quyết không rời...
- thôi được rồi. để chúng em đưa chị ta đến trạm y tế rồi đưa cả đám này lên phường. tạm giữ họ vài hôm khi nào công việc xong xuôi thì chúng ta sẽ giải quyết.
- các anh cứ làm đúng thủ tục của pháp luật đi, còn chuyện cưới xin... gia đình tôi xin hoãn
bố tôi đứng ngoài xa xem cảnh hỗn loạn này từ đầu. giờ ông mới bước lại chốt hạ 1 câu khiến tất cả mọi người xung quanh đứng im... bố tôi quyết đoán như vậy đấy, ông không cần nghĩ quá nhiều, lần này,... bố tôi coi như mất hết thể diện, thì cuối cùng ông cũng quyết một thể cho xong.
- bố... bố ơi, con xin lỗi, con biết con sai bố đừng như vậy
Lão bước theo bố tôi.
- ông thông gia, tôi biết gia đình tôi có lỗi xin ông lượng thứ.
- bác.. chúng cháu xin lỗi bác... đây cũng là việc ngoài ý muốn của gia đình,,, mong bác thông cảm ạ
- thôi... gia đình tôi ko muốn nghe... anh chi với ông bà có lòng nhưng chúng tôi ko dám nhận đâu ạ. Xin phép bà ngày mai tôi sang nói chuyện với bà sau, giờ chúng tôi cho cháu về.
Bố ra hiệu cho mấy người nhà tôi đỡ tôi đứng lên. dắt tôi về phía nhà tôi, Châm Anh không nghe, nó ôm chặt lấy tôi, chú đứng đó rồi bước lại gần tôi nhưng anh trai tôi gạt ra.
con bé Châm Anh càng ngày càng khóc to. tôi ôm chặt lấy nó. Tôi đã mệt... quá mệt rồi... bàn tay tôi đang ôm nó lỏng dần. cơ thể tôi ko còn chút sức lực nào nữa.
tôi dựa vào nó. rồi gục xuống... mọi chuyện tôi phó mặc cho ông trời.